Không Cần Phô Trương - Chương 07
Nhưng Điền Trừng chỉ lắc đầu, thở dài:
“Tôi với dì Văn Hinh rất thân, thế mà chưa từng nghe nói dì ấy có cô con gái như cô.”
Triệu Văn Huệ lập tức tức giận, gương mặt đỏ bừng:
“Đừng có mà giở thói chó chê mèo lắm lông!”
Tôi sầm mặt ngay lập tức.
Không chần chừ thêm giây nào, tôi bước lên, tát thẳng vào mặt Triệu Văn Huệ một bạt tai.
Bốp!
Âm thanh vang lên rõ ràng khiến cả cửa tiệm im bặt.
Triệu Văn Huệ ôm má, sững sờ nhìn tôi:
“Văn San San, cậu dám đánh tôi? Tôi liều với cậu luôn!”
Nói xong, cô ta lao vào định đánh trả, nhưng tôi nhanh chân né kịp.
Tức giận đến cực độ, Triệu Văn Huệ hét lên:
“Ngô Lương, mau giúp tôi dạy dỗ nó đi!”
Nhưng Ngô Lương chỉ đứng im lặng.
Đến lúc này, anh ta vẫn chưa chắc chắn ai mới là người thực sự có địa vị.
Người ích kỷ như Ngô Lương, sao dám liều lĩnh ra tay khi chưa rõ ai mới là “người thắng cuộc”?
Thấy không cậy được vào Ngô Lương, Triệu Văn Huệ lại quay sang cầu cứu bố mình:
“Ba, nó đánh con, ba báo thù cho con đi!”
Triệu Quốc Khôn nghe vậy, lập tức xắn tay áo, gương mặt đầy tức giận, bước tới trước mặt tôi:
“Cô dựa vào cái gì mà dám đánh con gái tôi?”
Nhưng đúng lúc ấy, một người quen bước vào cửa tiệm.
Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt Triệu Quốc Khôn lập tức biến đổi.
Ông ta thu tay lại ngay, vội vàng chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc, nở nụ cười giả lả:
“Văn Hinh, sao em lại tới đây?”
Người vừa đến chính là mẹ tôi.
Bà lườm Triệu Quốc Khôn một cái đầy khó chịu.
Triệu Văn Huệ thấy vậy, vội xán lại gần, giọng nũng nịu:
“Dì ơi, dì phải bênh con. Con vừa bị con nhỏ đó tát một cái đau điếng!”
Tôi nhìn mà hết biết nói gì.
Mẹ tôi đi thẳng đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng đầy yêu thương:
Có thể bạn quan tâm
“Con gái yêu, tay có đau không?”
Lời nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang.
Không khí trong cửa tiệm lập tức im phăng phắc.
Mọi người xung quanh chết lặng, kể cả Triệu Quốc Khôn.
Ông ta lắp bắp, nói không thành câu:
“Văn… Văn Hinh, em… vừa nói cái gì? Ai… ai là con gái em?”
Mẹ tôi cau mày, giọng đầy dứt khoát:
“Tất nhiên là con gái ruột của tôi rồi. Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi.”
Hai bố con Triệu Quốc Khôn. Triệu Văn Huệ trợn tròn mắt, nhìn nhau bàng hoàng.
Triệu Quốc Khôn lắp bắp, cố gắng vớt vát:
“Sao… sao anh lại không biết…”
Mẹ tôi hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh thường:
“Anh là cái thá gì mà tôi phải giới thiệu con gái bảo bối của tôi cho anh biết?”
Triệu Văn Huệ quýnh quáng, hoảng hốt kéo tay bố:
“Ba, ba bảo đã ‘tóm’ được bà chủ trung tâm thương mại này, sẽ cưới bà ấy làm vợ để bà ấy làm mẹ kế cho con cơ mà? Sao bây giờ lại thành thế này?”
Nghe con gái nói vậy, Triệu Quốc Khôn tức giận đến mức giơ tay tát cô ta ngã nhào, nhưng rồi cũng mặc kệ.
Ngay sau đó, ông ta vội quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, giọng đầy cầu xin:
“Văn Hinh, là lỗi của anh, anh thật sự không biết nhìn người. Nếu biết đây là con gái của em, anh nào dám…”
“Em yên tâm, sau này anh nhất định coi con bé như con ruột, em đừng giận…”
Mẹ tôi liếc ông ta một cái, giọng lạnh lùng:
“Bây giờ anh đứng dậy và biến khỏi đây. Tôi có thể ném cho anh ít tiền để kết thúc chuyện này. Còn nếu cứ cố bám lấy, anh nhất định sẽ hối hận.”
Câu nói của mẹ tôi như một nhát dao chí mạng.
Triệu Quốc Khôn hốt hoảng đứng phắt dậy, nặn ra một nụ cười nịnh nọt:
“Anh đi… Anh đi ngay bây giờ…”
Sau khi bố con họ rời đi, tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe.
Nghe xong, sắc mặt mẹ tôi tái hẳn, ánh mắt sắc bén quét một vòng khắp cửa tiệm:
“Tôi sẽ liên hệ với ông chủ của thương hiệu này, yêu cầu lập tức đổi hết quản lý lẫn nhân viên. Chuyện các người làm hôm nay đúng là mất mặt.”
Không ai dám hó hé một lời.