Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 39
Hai đứa nhỏ mặc lễ phục chỉn chu, đứng sát bên cha mẹ, nụ cười rạng rỡ như hoa nở. Trên sân khấu, Khắc Minh siết chặt tay Lam Lam, ánh mắt ngập tràn hối lỗi và yêu thương.
“Cảm ơn em… vì đã tha thứ,” anh thì thầm bên tai cô, “lần này, dù thế nào, anh cũng sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa.”
Lam Lam không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đỏ hoe vì xúc động. Nhưng bàn tay cô, vẫn đan chặt trong tay anh, không rời.
Phía dưới, Kỳ Thư nhìn cảnh ấy, nhẹ nhàng thở dài, rồi quay sang Tin Phong. người từ nãy giờ vẫn đứng một mình cạnh quầy rượu. Cô tiến lại gần, đưa ly rượu vang lên mời.
“Sư huynh, không chúc mừng cho đôi chính sao?”
Tin Phong đưa mắt nhìn Lam Lam, rồi mỉm cười gật đầu. Ánh mắt anh lắng lại, sâu như hồ thu. “Chúc mừng họ… và chúc em, nếu đã chọn con đường này, thì hãy kiên định.”
Kỳ Thư khẽ cười, ánh mắt long lanh như có nắng. “Em sẽ theo đuổi đến cùng. Đó là điều em học được… từ Lam Lam.”
Câu chuyện khép lại ở đó — không có giông tố, cũng chẳng cần kịch tính. Chỉ là những con người từng trải qua mất mát, hiểu được thế nào là nắm. và buông. đúng lúc.
Và ở một góc nhỏ giữa cuộc đời hối hả, họ đã tìm được nhau. muộn, nhưng chưa bao giờ là quá muộn.
HẾT.
NGOẠI TRUYỆN
Một năm sau lễ cưới, khu biệt thự nhà họ Lữ tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Lam Lam ngồi trong sân cùng dì Thẩm, chăm sóc giàn hoa giấy hồng nhạt. Khắc An đang vẽ tranh, còn Chiêu Dương mặc váy công chúa chạy tung tăng, tay cầm bánh xoài mẹ mới làm.
Từ khi trở thành vợ của Khắc Minh, Lam Lam gần như rút khỏi mọi thị phi thương trường. Cô dành thời gian cho gia đình, cho hai con, và đôi khi viết lại hồi ký về những năm tháng cũ. như một cách để buông bỏ hoàn toàn quá khứ.
Ở một nơi khác, tại trụ sở Đỉnh Phong, Lã Tin Phong đứng bên cửa sổ tầng cao, nhìn ánh đèn thành phố rực rỡ phía xa. Một năm, đủ để lòng anh phẳng lại. Sau bao thầm lặng bên cạnh, cuối cùng, anh cũng buông được đoạn tình đơn phương kéo dài nhiều năm.
Kỳ Thư bước vào, tay cầm một xấp tài liệu, giọng đùa nhẹ:
“Lã tổng, hôm nay ngài thất thần hơi nhiều rồi đó.”
Có thể bạn quan tâm
Tin Phong liếc cô, nhẹ nhếch môi. “Chỉ là đang nghĩ, có những chuyện, càng muốn nắm chặt, lại càng dễ mất.”
Kỳ Thư nghiêng đầu, mỉm cười. “Vậy bây giờ Lã tổng đã định nắm thứ gì chưa?”
Anh nhìn cô. Không còn là cái nhìn dửng dưng giữa những lần họp. Không còn là ánh mắt mang hình bóng của người khác. Lần đầu tiên, anh nhìn cô như một người phụ nữ trước mặt mình. thông minh, chân thành, và... vẫn đang đợi.
“Có,” anh đáp gọn, “và anh nghĩ lần này... nên nắm lấy bằng cả hai tay.”
Nụ cười trên môi Kỳ Thư chạm nhẹ đến tim. Không cần lời xác nhận, không cần hoa hồng hay nhẫn đá quý. Chỉ một cái nhìn đó, đủ khiến tim cô ấm suốt mùa đông.
Câu chuyện kết thúc, không phải bằng một lời chia tay hay lời hứa hẹn mãi mãi. Mà bằng cảm giác bình yên, sau tất cả tổn thương đã đi qua.
Vì yêu đúng người... muộn còn hơn không bao giờ.
*****
Một bản hợp đồng tưởng chừng chỉ là giao dịch lạnh lùng giữa tiền bạc và sinh mệnh, cuối cùng lại mở ra một hành trình đầy nước mắt, yêu thương và chuộc lỗi.
Lam Lam. cô gái chấp nhận đánh đổi thân thể để cứu lấy em trai, từng bước đi qua địa ngục của thân phận "người đẻ thuê". Khắc Minh. tổng tài vô tình, người đàn ông đã tưởng rằng mình chỉ cần một người sinh con, lại không ngờ cả đời phải dùng tình yêu để chuộc lại trái tim cô.
Từ oan trái đến hiểu lầm, từ chia ly đến đoàn tụ. họ đã đi qua bao biến cố: mất trí nhớ, nhận con trong vô thức, và cả những lần tưởng chừng đánh mất nhau mãi mãi. Nhưng rồi… hai đứa con nhỏ chính là sợi dây níu giữ định mệnh. Và cuối cùng, một lời cầu hôn giữa tiệc đoàn viên chính là kết thúc viên mãn cho hành trình quá nhiều giông gió.
Truyện không chỉ nói về tình yêu, mà còn là hành trình làm mẹ, làm người, và tìm lại chính mình của một người phụ nữ từng bị coi rẻ. Nó đặt ra câu hỏi: Tình yêu có thể bắt đầu từ một bản hợp đồng không tình cảm?
Nếu bạn đã từng rơi nước mắt vì Lam Lam, từng thầm tiếc nuối cho những gì Khắc Minh đã bỏ lỡ, thì hãy để lại bình luận nhé!



