Thay Đổi Số Phận - Chương 04
Hôm qua chị còn ra mặt bảo vệ Hạo Vũ, tôi vẫn còn thấy tức trong lòng, định bụng từ chối thẳng thừng.
Nhưng rồi tôi chợt nhớ lại… hướng chiếc Bugatti lúc nãy đi về phía nhà hàng đó.
Trời ơi, Trình Minh Viễn đúng là có năng lực “xuất quỷ nhập thần”, chuyên bắt quả tang người khác mà!
Tôi lập tức bật dậy, viện một lý do vớ vẩn để rút lui khỏi cuộc hẹn.
Không để ý rằng ánh mắt của Gia Huy đã dần tối lại, khóe môi anh ta cũng chẳng còn nụ cười đùa cợt nữa.
Tôi vội vã lao đến nhà hàng nơi chị đang ăn.
Và đúng như tôi dự đoán, vừa đến cửa, tôi đã bắt gặp Trình Minh Viễn đang chuẩn bị bước vào.
Tôi nhanh chân chắn trước mặt anh, giành quyền chủ động, chỉ vào tấm biển hiệu in hình thần Cupid phía trên:
“Anh rể à, em nói thật, anh sắp làm đám cưới rồi mà đến những nơi thế này, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay đâu.”
Anh nhướng mày, dường như đang quan sát tôi thở dốc vì chạy.
Một lát sau, anh chậm rãi mở lời:
“Lúc nãy tôi thấy xe của chị em đỗ dưới kia, nên tiện đường ghé qua.”
Lưng tôi lập tức khom xuống, tim run lên một nhịp, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp.
Tôi vội vàng cười gượng:
“Xe đó là chị em cho bạn mượn, chị đang ở nhà, không có ở đây đâu.”
“Vậy đi thôi.”
Trình Minh Viễn khẽ gật đầu, vẻ như đã hiểu… nhưng lại không nhúc nhích.
“Nhưng tôi đang đói.”
Ánh mắt anh lướt qua tôi, nụ cười ẩn ý thoáng hiện:
“Em ăn uống vui vẻ với người khác xong rồi, chẳng lẽ tôi lại không được phép ăn một bữa hay sao?”
Dứt lời, anh sải bước đi thẳng vào nhà hàng.
Tôi vội vàng chạy theo:
“Em chưa no mà! Cho em ngồi chung bàn với anh đi.”
Anh bất ngờ dừng lại.
Tôi không kịp phản ứng, đâm thẳng vào lưng anh—cái lưng áo vest đen cao cấp lập tức in hình mặt tôi lên không thương tiếc.
Trời đất ơi, mất mặt thật rồi!
Anh quay người lại, ánh mắt như đang chế giễu, giọng trầm kéo dài, lặp lại chính câu tôi vừa dùng:
“Em gái mà đi ăn tối riêng với anh rể ở đây, không ổn lắm đâu nhỉ?”
Không ổn thật… nên tôi lập tức quay người định chuồn.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên lần nữa—là chị.
【Chị chưa rời đi được, nhờ em ứng biến nhé. Về nhà chọn bất kỳ túi nào trong phòng chị, coi như quà cảm ơn.】
Tôi cứng đờ.
Chuyện này, chẳng khác gì trói tôi lại rồi bắt đi đóng vai chính nghĩa.
Có thể bạn quan tâm
Tôi hít một hơi, cố làm ra vẻ bình thản, bước vào nhà hàng với bộ dáng hiên ngang như đang cứu vớt trật tự xã hội.
“Anh là anh rể em, mời em ăn một bữa cơm thì có gì sai chứ!”
Khóe môi Trình Minh Viễn khẽ cong, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú:
“Được thôi.”
May mà nơi này thiết kế không gian khá kín đáo, không dễ bị bắt gặp.
Suốt cả bữa ăn, Trình Minh Viễn gần như không mở miệng nói với tôi câu nào, dáng vẻ giống như anh thật sự chỉ đến để ăn.
Sự im lặng ấy khiến tôi nhẹ nhõm không ít. So với việc phải đối phó với một gã đào hoa, thì dùng bữa cùng một “giám thị lạnh lùng” xem ra còn dễ thở hơn nhiều.
Trong nền nhạc du dương nhẹ nhàng, tôi thảnh thơi thưởng thức từng món hải sản đặc trưng của nhà hàng.
Tổng kết lại: hương vị không tồi, chỉ tiếc là lượng thức ăn hơi ít, ăn xong vẫn thấy bụng trống rỗng.
Vừa tính rời khỏi để tìm một quán nướng quen thuộc ăn thêm cho đã, thì bất ngờ chiếc xe của Trình Minh Viễn lặng lẽ dừng ngay trước mặt tôi.
“Lên xe.”
Tôi ngẩn người, đang định lịch sự từ chối thì anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô lăng, giọng điệu đều đều:
“Tôi vẫn chưa no. Đến lượt em mời lại.”
Tôi khựng lại một giây, rồi gật đầu:
“…Được thôi.”
Ăn của người ta rồi thì đành mềm lòng mà đền đáp vậy.
Tôi im lặng ngồi vào xe, thắt dây an toàn, đồng thời tranh thủ nhắn cho chị một tin báo cáo.
Khung cảnh hai bên lùi dần sau lớp kính xe. Tôi dựa đầu vào cửa, chợp mắt một lát.
Khi mở mắt ra, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Xe dừng lại ở một con phố nhỏ mang hơi thở hoài cổ, ngập tràn mùi vị thân thuộc của cuộc sống đời thường.
Hai bên đường là những quán ăn gia truyền, bảng hiệu đã bạc màu theo năm tháng nhưng lại sạch sẽ, gọn gàng.
Tôi không ngờ một người như Trình Minh Viễn lại đến những nơi như thế này.
Sự đối lập đó khiến tôi thoáng bất ngờ, rồi lại nảy sinh một cảm giác gần gũi lạ kỳ—như thể vừa phát hiện ra một mặt đời thường ít ai biết đến trong con người tưởng như hoàn hảo ấy.
Anh bước xuống xe, chào hỏi chủ quán bằng giọng rất tự nhiên.
Người chủ quán nở nụ cười rạng rỡ như đã quen thân từ lâu, nhanh nhẹn mang ra thực đơn:
“Lại đến à? Hôm nay đưa bạn gái tới hả?”
Tôi lập tức lắc đầu quầy quậy, như cái trống lắc điên cuồng.
Làm ơn đi, anh rể! Mau đính chính giùm em!
Trình Minh Viễn liếc mắt nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Không phải.”