Tiểu Tam Đến Nhà - Chương 02
Trình Mặc Dương chẳng chút do dự, kéo cô ta vào nhà. Cửa mở bật ra, suýt nữa còn hất trúng tôi đang đứng bên cạnh.
Đêm hôm ấy, tôi là người vốn luôn giữ được sự điềm tĩnh nhưng đã lần đầu tiên to tiếng với chồng mình. Trong tình huống đó, thử hỏi có người phụ nữ nào có thể bình thản được. Nếu cứ giả vờ hiểu chuyện hay tỏ ra quá nhẫn nhịn, chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế yếu.
Cuộc tranh cãi cứ thế kéo dài, ánh mắt anh nhìn tôi chẳng còn sự ấm áp như trước, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và chán ghét.
“Tâm Như, em thật sự không thể nhường nhịn một chút được sao?”
Tôi cố tình lớn giọng: “Không thể. Anh là người có gia đình, vậy mà vẫn đưa một cô gái độc thân về sống chung. Nếu chuyện đó là bình thường thì ngày mai em cũng sẽ dọn sang ở nhà một người bạn nam của em. Ai mà chẳng có bạn khác giới, đúng không? Anh tự nghe lại xem mình đang nói gì đi.”
Anh cau mày nói: “Anh không thể hiểu nổi. Trước đây sao anh không nhận ra em lại nhỏ nhen và ghen tuông đến mức này.”
Tôi bật cười: “Còn Viên Lạc Dao thì bao dung, trưởng thành lắm nhỉ. Nếu anh thấy cô ta tốt đến vậy thì ly hôn với tôi rồi cưới cô ta đi.”
“Em đang nói linh tinh gì thế?” Trình Mặc Dương giận dữ, ôm chăn bỏ ra phòng khách.
Tầm khoảng hai giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài. Có lẽ Viên Lạc Dao cố tình dậy giữa đêm với lý do lấy nước, rồi nhân cơ hội diện bộ đồ ngủ mát mẻ để thu hút sự chú ý. Những chiêu trò như vậy, người trưởng thành nào mà chẳng hiểu.
Quả nhiên, một lúc sau, tôi thấy Trình Mặc Dương bị cô ta kéo vào phòng làm việc. Rồi những âm thanh mơ hồ vang lên, vừa quen thuộc vừa khiến người ta khó chịu.
Tôi nhắm chặt mắt, bịt tai lại, cảm thấy vô cùng ghê tởm. Tôi cố kiềm chế để không nôn ra.
Một lát sau, tôi nghe Viên Lạc Dao nép vào lòng anh, giọng nũng nịu: “An Tâm Như đã đồng ý ly hôn rồi. Sao anh còn chần chừ? Anh không muốn ở bên em sao?”
Trình Mặc Dương không đáp.
“Hiện tại chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau hay sao?”
“Nhưng đó là hai chuyện khác nhau. Em bây giờ vẫn là người đứng trong bóng tối. Em muốn được công khai, em muốn là vợ anh.”
Trình Mặc Dương nhíu mày, vẻ mặt không giấu được sự khó chịu. Nhưng Viên Lạc Dao vẫn không chịu buông tha: “Chẳng lẽ anh yêu An Tâm Như rồi?”
Lúc này, anh đẩy cô ta ra và lạnh lùng nói: “Khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Rồi anh quay lưng đi ra phòng khách.
Làm sao tôi biết rõ từng chi tiết như vậy? Vì trong phòng khách có lắp camera. Từng cử chỉ, từng lời nói đều được ghi lại đầy đủ.
Trình Mặc Dương chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn để đến với cô ta. Trong suy nghĩ của anh, vợ là vợ, người ngoài là người ngoài. Anh phân định rạch ròi, không bao giờ để hai bên bị lẫn lộn. Nếu mọi thứ nhập nhằng, anh sẽ đánh mất kiểm soát.
Đáng tiếc, Viên Lạc Dao mãi không hiểu được điều đó. Cô ta đã quá đề cao bản thân trong lòng Trình Mặc Dương mà không biết rằng, một khi đã mang danh người chen ngang, thì mãi mãi không thể có được vị trí chính thức. Anh ta sẽ không bao giờ cưới cô, chỉ xem cô như một cuộc tiêu khiển không hơn không kém.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc thì thấy Viên Lạc Dao đã đeo tạp dề của tôi, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ra dáng như một người vợ đảm đang.
“Chào buổi sáng chị dâu, chị rửa mặt xong rồi thì ngồi xuống ăn nhé. Em không rõ chị thích ăn gì nên chỉ nấu mấy món đơn giản, hy vọng hợp khẩu vị.”
Tôi đáp hờ hững: “Không sao, em vất vả rồi.”
Lúc đó, Trình Mặc Dương từ phòng tắm bước ra, trông anh có vẻ khá mệt mỏi. Anh nói với tôi bằng giọng dửng dưng: “Hôm nay anh sẽ đưaLạc Dao đi xem nhà, có thể sẽ về muộn.”
Tôi định bảo rằng không cần vội vã như vậy, nhưng chưa kịp nói thì đã thôi.
Dù sao đêm qua ánh sáng phòng làm việc khá mờ, tôi đang nghĩ đến việc thay camera mới để thu hình rõ ràng hơn. Dĩ nhiên, điều đó tôi không thể nói ra miệng.
Trình Mặc Dương nói tiếp: “Em không cần giả vờ. Tối qua em tỏ ra khó chịu thấy rõ mà.”
Viên Lạc Dao cũng hạ giọng đầy cảm kích: “Em thực sự biết ơn vì chị và anhMặc Dương đã cho em ở nhờ một đêm. Làm sao em dám làm phiền thêm nữa.”
Tôi đáp: “Không sao, chỉ cần mặt đủ dày là ở được thôi.”
Có thể bạn quan tâm
“An Tâm Như, em nói chuyện kiểu gì vậy?” Trình Mặc Dương tức giận đến mức ném cả đũa xuống bàn.
Tôi mỉm cười: “Đùa chút thôi, anh làm gì căng thẳng thế.”
“Thôi,” Viên Lạc Dao nhẹ nhàng khuyên can, “Em ở đây khiến anh chị bất hòa thì đúng là không nên.”
Trình Mặc Dương không nói thêm lời nào, ăn xong thì cùng cô ta rời khỏi nhà.
Tôi dọn dẹp sơ qua rồi lái xe đến bệnh viện để thực hiện thủ thuật.
Nghiêu Phong, bạn thân của tôi, gọi điện đến: “Anh ta vẫn chưa biết chuyện à?”
“Ừ, và cũng chẳng có lý do gì để nói. Hiện tại anh ta đang bận chìm trong tình cảm với Viên Lạc Dao.”
“Nhanh thật đấy.”
“Tiểu Kiều đâu rồi?”
“Tớ xin nghỉ rồi, chút nữa sẽ đến bệnh viện gặp cậu.”
Ca thủ thuật diễn ra khá thuận lợi. Tối hôm đó, tôi ở lại bệnh viện để theo dõi.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, Trình Mặc Dương không hề gọi hay nhắn bất kỳ một tin nào.
Khi mở điện thoại lên, tôi thấy Viên Lạc Dao vừa đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội: “Lúc xa xôi là anh, lúc quay đầu cũng là anh, đi hết một vòng cuối cùng vẫn là anh.”
Đính kèm là một bức ảnh chụp dưới ánh đèn đường, người đàn ông trong ảnh không đeo nhẫn cưới.
Còn tôi, đang nằm trên giường bệnh, vừa trải qua một thủ thuật quan trọng.
Dù biết rõ mối quan hệ giữa họ từ trước, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh ấy vẫn khiến tim tôi đau nhói.
Vì cảm xúc tôi dành cho anh là thật.
Với hôn nhân, tôi từng đặt nhiều kỳ vọng. Tôi thật lòng muốn xây dựng một gia đình nhỏ, có một đứa con, cùng người mình yêu đi hết chặng đường đời. Nhưng rồi, mọi thứ đổ vỡ quá nhanh. Đến lúc này, tôi không còn tìm thấy lý do để tiếp tục cuộc hôn nhân ấy nữa. Cả người đàn ông ấy lẫn đứa trẻ chưa kịp chào đời, tôi đều không muốn giữ.
Tôi nhớ rất rõ, người chủ động theo đuổi Trình Mặc Dương là tôi. Đến nỗi sau này, khi bạn bè anh hỏi vì sao lại lấy tôi, anh chỉ cười nhạt và nói: “Tặng không thì lấy, chứ để không thì phí.” Mãi về sau tôi mới nhận ra, anh chọn cưới tôi là vì lúc đó Viên Lạc Dao đã kết hôn. Anh không muốn cảm thấy thua thiệt, và tôi, với điều kiện gia đình tốt, lại là lựa chọn phù hợp để nâng đỡ sự nghiệp của anh trong tương lai.
Với một người đàn ông sống lý trí và toan tính như Trình Mặc Dương, hôn nhân chưa bao giờ là nơi gửi gắm yêu thương. Đó chỉ đơn giản là sự kết hợp có lợi. Tình cảm có thể không tồn tại, miễn là hai người biết cách cùng nhau hợp tác.
Còn trong tôi, hôn nhân là điều linh thiêng. Là sự lựa chọn kiên định để đồng hành với một người qua tháng năm dài rộng, cùng nhau vượt qua mọi thăng trầm. Là khi dù cuộc sống có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nghĩ đến người ấy, lòng tôi cũng bình yên lại. Là nơi tôi muốn tìm về sau những bộn bề, là sự trung thành, tin cậy và an toàn hiện diện trong từng khoảnh khắc.
Nhưng chính Trình Mặc Dương là người đã đạp đổ những điều thiêng liêng đó. Anh khiến những kỳ vọng trong tôi vỡ vụn như một trò đùa cay đắng. Từ giây phút ấy, tôi đã âm thầm lên kế hoạch, từng bước một, để anh phải trả giá cho những gì mình gây ra. Chỉ là, trước khi thời cơ đến, tôi vẫn phải nhẫn nhịn.
Khi tôi xuất viện, Viên Lạc Dao vẫn chưa tìm được nơi ở. Tôi buộc phải tiếp tục giả vờ như đã mệt mỏi lắm rồi với việc sống cùng một mái nhà với cô ta. Tôi và Trình Mặc Dương thường xuyên xảy ra xung đột, đến mức anh không giấu nổi sự chán ghét.
“Em muốn cô ấy đi thì cứ nói thẳng ra,” anh gắt lên.
Tôi bình thản đáp: “Vậy chuyện nhà cửa anh tự giải quyết đi.”
Anh gật đầu ngay: “Anh chỉ chờ câu này.”