Tôi Là Ngô Nhã Lan - Chương 15
Nhưng khi anh nhận ra giá trị thật của một người con gái không nằm ở ngoại hình, thì mọi thứ đã quá muộn. Có những sai lầm không thể quay lại, và có những người, một khi đã lựa chọn buông tay, sẽ không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại nữa. Ngô Nhã Lan không hận anh, cũng không tha thứ; cô chỉ học cách để quá khứ lại sau lưng, như một vết sẹo đã khép.
Bên cạnh cô, Đường Khả Chi — người bạn bất ngờ bước vào cuộc đời Nhã Lan — lại trở thành điểm tựa lớn lao mà cô chưa từng có. Từ những ngày đầu chỉ là bạn cùng bàn, rồi dần dần trở thành người đồng hành, Đường Khả Chi đã chứng minh rằng tình bạn chân thành có thể hàn gắn những vết thương mà tình yêu để lại. Cô mạnh mẽ, bộc trực, sẵn sàng đứng ra bảo vệ Nhã Lan khi cả thế giới quay lưng. Trong khoảnh khắc Nhã Lan run rẩy trước tin nhắn của Trác Kỳ, chính Đường Khả Chi là người giật lấy điện thoại, thay cô trút hết những lời phẫn nộ mà cô không đủ can đảm để nói. Cô bạn ấy không chỉ là người đồng hành trên con đường học tập, mà còn là biểu tượng của lòng dũng cảm, của tình nghĩa giữa hai cô gái dám chống lại định kiến và bạo lực mạng.
Thời gian trôi, vết thương cũng dần liền da. Những ngày cùng nhau học dưới ánh đèn khuya, cùng thảo luận đề thi, cùng khóc, cùng cười, đã trở thành kỷ niệm quý giá nhất trong thanh xuân của họ. Và khi cả hai cầm trong tay giấy báo trúng tuyển, niềm vui ấy không chỉ là chiến thắng của kiến thức, mà là chiến thắng của lòng kiên định, của ý chí vượt qua nghịch cảnh.
Ngô Nhã Lan không chọn con đường rực rỡ, cũng chẳng cần một hào quang nào để che lấp những ngày đã qua. Cô chỉ lặng lẽ trở lại với đam mê của mình — thế giới game, nơi cô từng bị chế giễu, nhưng cũng chính là nơi cô khẳng định lại giá trị thật của bản thân. Lần này, không còn là cô gái sợ hãi đứng sau màn hình, mà là một người dám công khai khuôn mặt, dám ngẩng cao đầu bước ra ánh sáng.
Sự trở lại ấy không ồn ào, không màu mè. Chỉ là một buổi livestream nhỏ, hơn một nghìn người xem — con số khiêm tốn so với quá khứ. Nhưng từng ánh mắt, từng bình luận cổ vũ, từng cái tên quen thuộc trong danh sách theo dõi khiến cô cảm thấy ấm lòng. Bởi cô biết, những người còn ở lại là những người thật sự hiểu và tin vào con người cô, không vì vẻ ngoài, không vì danh tiếng, mà vì tinh thần dũng cảm, nghị lực và sự chân thành trong từng câu nói, từng pha di chuyển trong game.
Và rồi, cơ hội đến. Lời mời từ đội tuyển nữ chuyên nghiệp, lời đề nghị tham gia giải đấu chính thức — những điều tưởng xa xôi, nay lại nằm trong tầm tay. Cô không còn là “Tiểu Lê” của những ngày cũ, mà là Ngô Nhã Lan — một cô gái từng ngã xuống, từng bị cả thế giới quay lưng, nhưng đã đủ mạnh mẽ để tự bước đi trên đôi chân của mình.
Phía bên kia bầu trời, Đường Khả Chi cũng bắt đầu hành trình mới nơi đất khách. Cô mang theo lời hứa năm nào: “Cậu phải học cách mạnh mẽ, biết chưa?” Trong từng tin nhắn gửi về, cô kể về thành phố mới, về những lớp học và người bạn mới, nhưng cũng không quên nhắc: “Tôi vẫn luôn xem cậu là idol của tôi, Nhã Lan.”
Còn Ngô Nhã Lan, trong căn phòng nhỏ đầy ánh sáng, nhìn dòng người xem tăng dần trên màn hình, lòng cô dâng lên niềm xúc động khó tả. Mọi khổ đau từng trải qua, tất cả sự nhục mạ, tủi hờn, cuối cùng đều hóa thành sức mạnh giúp cô bước tiếp.
Có thể bạn quan tâm
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời Hải Thành buổi hoàng hôn loang sắc cam dịu dàng. Trong tiếng bàn phím lách cách và âm nhạc quen thuộc vang lên, cô mỉm cười — nụ cười rạng rỡ của một người từng gục ngã, nay đã biết cách đứng dậy.
Cô hiểu rằng, cuộc đời này không ai có thể bảo vệ mình mãi mãi, cũng chẳng có ai có thể khiến mình gục ngã mãi được. Mỗi người đều có một trận chiến riêng, và chỉ cần đủ dũng khí để chiến đấu, nhất định sẽ có ngày ánh sáng trở lại.
Ngô Nhã Lan đã thắng. Không phải trong game, mà là trong chính cuộc đời thật của mình.
Và khi màn hình sáng lên, khán giả ùa vào phòng chat chào đón, cô khẽ nói — giọng ấm áp mà tự tin:
“Xin chào mọi người. Tôi là Tiểu Lê. Tôi đã trở lại rồi.”
[Hết Trọn Bộ]