Trái Tim Lạc Nhịp - Chương 09
Thiên Khánh cũng không còn là cậu trai ham chơi nữa. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu quyết định đi du học ở Mỹ, đã rời nhà được ba tháng. Cậu muốn thay đổi, muốn sau khi trở về sẽ cùng mẹ và anh trai gánh vác trách nhiệm gia đình—không còn trốn tránh như trước nữa.
Về phần gia đình họ Thiên, ngoài Thiên Khang ra thì có lẽ chẳng còn ai còn nhắc đến cái tên Kiều Nhiên. Chỉ có anh, vẫn âm thầm thuê thám tử tư tiếp tục tìm kiếm tung tích cô.
Mọi chuyện đang dần quay trở lại quỹ đạo ban đầu… nhưng trong một góc nhỏ lặng lẽ nào đó, vẫn có người chưa từng từ bỏ hy vọng.
Đến tháng thứ tám của thai kỳ, Kiều Nhiên cùng mẹ quyết định dọn về căn nhà cũ. Cô nghĩ, sau từng ấy thời gian trôi qua, có lẽ gia đình họ Thiên sẽ không còn tìm đến nữa.
Ở nhà trọ mãi cũng không phải cách lâu dài. Huống hồ lúc này bụng đã lớn, việc đi lại cũng trở nên vất vả. Trở về nhà sẽ tiện hơn, và quan trọng nhất—cô không muốn có bất kỳ rủi ro nào làm ảnh hưởng đến con gái.
Chỉ mong những ngày cuối cùng này sẽ trôi qua bình yên, để cô có thể đón con chào đời khỏe mạnh.
Hôm ấy là chủ nhật. Kiều Nhiên đi sắm sửa thêm vài món đồ sơ sinh. Chỉ còn đúng một tháng nữa là đến ngày dự sinh nên cô tranh thủ mua tã lót, bình sữa, đề phòng vài hôm nữa không còn đủ sức ra ngoài.
Siêu thị cách nhà chỉ khoảng năm trăm mét nên cô quyết định đi bộ. Một phần để tiết kiệm chi phí, phần còn lại là vì cô từng nghe nói: mẹ bầu đi nhiều thì sinh nở sẽ dễ dàng hơn.
Xách túi đồ trên tay, Kiều Nhiên thong thả bước trên vỉa hè. Bất chợt, tiếng ai đó gọi vọng lại phía sau khiến cô khựng lại.
“Kiều Nhiên! Kiều Nhiên!”
Cô quay đầu nhìn, tim đập mạnh khi thấy Thiên Khang đang chạy đến từ xa. Anh vẫn đang gọi tên cô, gấp gáp, vội vã.
Điều lạ là… dù Thiên Khang và Thiên Khánh giống nhau như hai giọt nước, chỉ cần liếc qua, cô vẫn nhận ra đó là anh. Có lẽ bởi giữa họ… tồn tại một mối liên kết mà cô không muốn thừa nhận.
Kiều Nhiên hoảng hốt, sợ anh phát hiện ra mình đang mang thai. Cô vội bước nhanh hơn, thậm chí có giây phút muốn chạy. Nhưng cơ thể nặng nề khiến cô không thể.
Trong lúc vội vàng băng qua đường, cô không nhận ra tín hiệu đèn giao thông vừa chuyển.
Rầm!
Một chiếc xe ô tô đang vào khúc cua không kịp phanh, đụng nhẹ vào người cô. Kiều Nhiên ngã xuống, túi đồ rơi tán loạn.
Thiên Khang hoảng hốt chạy đến, kịp đỡ lấy cô dậy. Vẻ ngoài có vẻ không nghiêm trọng, nhưng chỉ một lúc sau, cô cảm thấy cơn đau quặn thắt truyền đến từ bụng.
Khi cúi nhìn xuống, váy cô đã loang lổ vết máu.
Một vài người qua đường chứng kiến cảnh tượng ấy thì thở dài xì xầm:
“Không ổn rồi… chắc đứa bé không giữ được.”
Toàn thân Kiều Nhiên run lên. Cô bấu chặt lấy tay Thiên Khang, đôi mắt đẫm nước, nghẹn giọng:
“Thiên Khang… cứu con em… làm ơn… cứu lấy con em…”
Có thể bạn quan tâm
Không chần chừ, Thiên Khang lập tức bế cô lên, lao đến xe gần nhất—chính là xe của người tài xế vừa gây tai nạn—và yêu cầu chở thẳng đến bệnh viện.
Tài xế biết rõ tai nạn xảy ra phần lớn là do cô gái qua đường bất cẩn, nhưng tình huống lúc này đã là chuyện sống còn. Dù không có lỗi, anh ta cũng không dám thờ ơ.
Suốt dọc đường, Kiều Nhiên cố giữ tỉnh táo. Móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, miệng không ngừng lặp lại một câu:
“Thiên Khang… hãy cứu con em… làm ơn…”
Thiên Khang đau lòng đến tột độ. Anh không thể ngờ rằng, chỉ sau tám tháng không gặp, cô đã có gia đình, đã có con…
Cô đã chọn lặng lẽ sống cuộc đời mới, không để lại chút tin tức nào. Tim anh nhói lên từng đợt.
Tại bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa Kiều Nhiên vào phòng cấp cứu. Vị bác sĩ trực tiếp bước ra thông báo:
“Ai là người nhà của cô Kiều Nhiên?”
Thiên Khang lập tức bước tới:
“Là tôi.”
Vị bác sĩ không vui, gằn giọng:
“Anh là chồng mà lại để vợ mang thai tám tháng bị tai nạn thế này sao? Bây giờ phải mổ gấp để lấy thai. Nếu có biến chứng nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể giữ lại một trong hai. Gia đình phải ký cam kết.”
Thiên Khang nghe đến đó mà tim như thắt lại. Anh cầm lấy bút, ký vào tờ cam kết với đôi tay run rẩy.
Chỉ đến khi bác sĩ rời đi, anh mới bừng tỉnh nhận ra—khoảng thời gian Kiều Nhiên bỏ đi hoàn toàn trùng khớp với tuổi thai.
Đứa bé trong bụng cô… là con của anh.
“Em ngốc quá, Kiều Nhiên… tại sao lại tự mình gánh hết như thế chứ?”
Mẹ Kiều Nhiên cũng nhanh chóng có mặt tại bệnh viện. Vừa nhìn thấy Thiên Khang, bà liền nhầm lẫn với Thiên Khánh. Bà vốn không hề biết hai người là anh em sinh đôi.
“Cô cảm ơn cháu… Nhưng ở đây đã có cô lo cho Kiều Nhiên rồi. Con về đi, nếu để mẹ con hiểu lầm thì không hay đâu. Hơn nữa… chồng nó sắp đến rồi.”
Chồng?