Yêu Em Từ Năm Mười Bảy - Chương 13
Ân oán giữa ba người chúng tôi cũng bắt đầu lan ra khắp nơi.
“Nghe nói Lâm San là bạn gái chính thức của Giang tổng, còn Hứa Thức Sơ thì là người chen vào giữa, phá hoại tình cảm.”
“Thì ra là vậy, bảo sao Lâm San cứ nhằm vào cô ấy.”
“Tiểu tam thì đáng đời thôi.”
Tôi đứng trong nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp bàn tán, liền đẩy cửa bước ra.
Tất cả lập tức im bặt.
Có vài người gượng gạo lên tiếng:
“Tiểu Sơ, cậu cũng ở đây sao?”
Tôi rửa tay, bình tĩnh hỏi:
“Những lời ban nãy là ai nói?”
“À… là Lâm San. Đều là lời cô ta nói, bọn mình đâu có tin thật…”
“Vậy sao…”
Trưa hôm đó, một nhân viên giao hàng bước vào công ty Giang Chi Hoài.
Đưa đến quầy lễ tân một chiếc bút, người ký nhận là Lâm San — cũng là thư ký của Giang Chi Hoài.
Ngay sau đó, âm thanh từ quầy phát thanh vang lên:
“Hai năm cô theo đuổi Giang Chi Hoài, ngày nào tôi cũng ở bên anh ấy.”
“Anh ấy như vậy, vì tôi cảm thấy như thế… khá kích thích. Cô mới là người chen ngang vào.”
Đó chính là đoạn ghi âm tôi đã thu lại trong bữa tiệc hôm ấy, khi chạm mặt Lâm San.
Vì từng bị cô ta gài bẫy, tôi luôn giữ thói quen mang theo bút ghi âm.
Khi Lâm San chạy vội xuống quầy tiếp tân thì toàn bộ công ty… đã nghe hết rồi.
Trong vài ngày ngắn ngủi sau đó, mọi người bắt đầu gọi cô ta bằng một từ mới.
“Nón xanh phích.”
Ghi chú: Nón xanh phích là chỉ mấy người có sở thích để cho người yêu ngoại tình.
Vài ngày sau, chị của Giang Chi Hoài chủ động tìm gặp tôi.
“Tôi cảm thấy, với năng lực hiện tại của cô, tạm thời chưa thể đảm nhiệm hạng mục này.”
Cô ấy đi thẳng vào vấn đề, vô cùng dứt khoát:
“Tôi đang cân nhắc đổi người.”
Người phụ nữ ngồi đối diện toát lên khí chất mạnh mẽ và tự tin, dù tuổi đời còn khá trẻ.
Tôi im lặng trong giây lát rồi nói:
“Ngài nói rất đúng.”
Cô ấy hơi ngạc nhiên:
“Cô không cho rằng tôi đang nhắm vào cô sao?”
Tôi mỉm cười:
“Ngược lại, tôi cảm thấy nếu tôi rút khỏi hạng mục này, đôi bên đều có lợi.”
Tôi mang từng phần phương án thiết kế bày ra trước mặt cô:
“Mấy tháng qua, Giang tổng đã từ chối không dưới mười phương án của tôi. Mỗi bản đều yêu cầu chỉnh sửa lại toàn bộ, soi mói không theo tiêu chuẩn chuyên môn. Mong ngài thứ lỗi, nếu tiếp tục như vậy, cả hai bên đều sẽ chịu tổn thất.”
Cô ấy trầm ngâm nhìn tôi một lúc rồi hỏi:
“Là Giang Chi Hoài chủ động quấy rầy cô?”
“Phải.”
Có thể bạn quan tâm
Cô ấy bật cười, mang theo chút bất mãn:
“Đúng là chẳng thể cậy nhờ được. Tới giờ, nó vẫn nói rằng là cô dây dưa không buông, bám theo hạng mục.”
“Tôi hiểu, ngài chỉ vì lợi ích của công ty.”
“Phải.”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cô ấy bất chợt bật cười, chìa tay ra:
“Giang Đường.”
“Hứa Thức Sơ. Rất vui được làm quen với ngài.”
Tôi dành cả buổi sáng để giải thích với Giang Đường về ý tưởng sản phẩm tôi đang thiết kế.
Cô ấy thực sự giỏi hơn Giang Chi Hoài rất nhiều — nắm bắt nhanh, tổng hợp tốt, chỉ trong vài tiếng đã giúp phác họa lại rõ ràng.
“Chị Giang Đường, những phần còn lại thật sự là do năng lực em còn hạn chế, chị có thể tìm các tiền bối bên em để làm rõ hơn nhé.”
Ánh mắt Giang Đường ánh lên vẻ tán thưởng:
“Tiểu Sơ, chủ quản hạng mục cần đổi, nhưng em nhất định phải ở lại. Đây là yêu cầu từ bên chị.”
“Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng hết sức.”
Cô ấy bật cười:
“Em tưởng chị với Giang Chi Hoài là cùng một phe sao?”
“Dạ?” Tôi ngẩn người.
Giang Đường nhìn tôi chăm chú, nụ cười vẫn giữ trên môi:
“Giang gia chỉ có thể có một người thừa kế. Em có muốn hợp tác với chị không?”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi hỏi lại:
“Em có thể hiểu là… hợp tác nghĩa là khiến Giang Chi Hoài gặp rắc rối không?”
Ánh mắt cô ấy xác nhận:
“Đúng vậy.”
“Vậy… được ạ.”
“Thức Sơ.”
Giọng của Thẩm Vọng Tân vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, thấy anh đang đứng bên chiếc xe ngoài cổng, dáng vẻ như đã đợi một lúc lâu.
Giang Đường ngạc nhiên:
“Em quen cậu ấy sao?”
Thẩm Vọng Tân bước tới, chìa tay với Giang Đường:
“Chào ngài, tôi là chồng của cô ấy.”
Giang Đường khựng lại, ánh mắt lướt qua tôi và anh, như đang đánh giá điều gì đó, rồi thở dài:
“Thì ra hai người đã kết hôn rồi.”
“Phải, đã kết hôn.”
Giọng Thẩm Vọng Tân lạnh băng, không mang chút cảm xúc.
Giang Đường nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Tiểu Sơ, hẹn gặp lại.”
“Dạ, tạm biệt chị Giang Đường.”