Yêu Sai Người - Chương 13
Chỉ lẳng lặng hất tay Thẩm Tư Niên ra, còn cố tình phủi chỗ anh ta vừa chạm vào mình, giọng đầy chán ghét:
“Thẩm Tư Niên, chẳng phải anh luôn mong có con sao?”
“Đấy — có người tình nguyện sinh con cho anh rồi kìa.”
Vừa bước ra khỏi cổng, tôi đã thấy Yêu Dạ đứng đợi.
Cậu ấy tự nhiên đón lấy túi xách từ tay tôi, rồi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên má.
Ngón tay mang theo hơi ấm khẽ đặt lên trán tôi — đúng chỗ khi nãy bị mẹ Thẩm chọc vào.
Ánh mắt cậu ấy đầy quan tâm, giọng trầm thấp dịu dàng:
“Cậu ổn chứ?”
Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười thật rạng rỡ:
“Yêu Dạ, tôi tự do rồi!”
Khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự cảm nhận được — tương lai phía trước… cuối cùng đã sáng trở lại.
“Cảm ơn cậu nhé, Yêu Dạ.”
“Cậu không cần đóng giả làm bạn trai tôi nữa.”
“Từ giờ cậu là chủ nhà của tôi.”
“Cho hỏi quý chủ nhà, tối nay tôi có thể dọn tới ở không?”
Vừa nói, tôi vừa hớn hở bước về phía trước, hoàn toàn không nhận ra bước chân của Yêu Dạ đang chậm lại.
Mãi đến khi nghe thấy giọng cậu ấy vang lên từ phía sau, mang theo chút hụt hẫng:
“…À, không cần cảm ơn.”
“Nhưng mà… tôi không muốn chia tay.”
Tôi khựng lại.
Chia tay?
Chuyện này đâu thể gọi là chia tay… vì chúng tôi đâu từng thật sự bắt đầu.
Dưới ánh đèn đường, bóng Yêu Dạ kéo dài, bờ vai cao lớn ấy bỗng trở nên có phần đơn độc.
Tôi quay lại, kéo nhẹ tay áo cậu:
“Đi mau nào, tối nay tôi vẫn chưa có chỗ ngủ đâu.”
Thấy cậu có vẻ không vui, tôi cũng cảm thấy mình hình như đã hơi… vô tâm.
Thế là tôi bắt đầu tự kiểm điểm:
“Ừm… đúng là tôi chẳng giúp cậu chọc tức được Thẩm Tư Niên.”
“Thực ra… cậu dùng tôi để trả đũa anh ta hình như cũng không hiệu quả lắm…”
Có thể bạn quan tâm
“Dù sao thì… anh ta đâu có thích tôi đâu.”
Tôi càng nói càng nhỏ, những lời sau gần như chỉ là thì thầm.
Vì cậu cũng không thích tôi… nên kết thúc sớm vẫn tốt hơn.
Câu đó, tôi còn chưa kịp nói ra—
Thì Yêu Dạ đã đột ngột lên tiếng — lời bật ra không chút do dự:
“Anh thích em!”
“Anh cũng…”
Yêu Dạ đang nói dở thì đột nhiên im bặt, câu chữ treo lơ lửng giữa chừng, khiến người ta không khỏi tò mò.
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi không nghe rõ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, cố gắng bắt lấy từng chữ, nhưng Yêu Dạ lại bất ngờ sải bước nhanh hơn, vượt lên trước.
Dưới ánh đèn mờ, cậu đi trước vài bước, giọng vang lên chậm rãi, mang theo một tia giễu cợt quen thuộc:
“Tôi nói, cậu nói đúng lắm.”
“Thẩm Tư Niên ấy, không xứng đáng.”
Tôi rảo bước đuổi theo, vừa đi vừa lém lỉnh nói:
“Vậy coi như cậu trả ơn tôi đi.”
“Dạo này chờ mà xem nhé, tôi sẽ cho cậu thấy một vở kịch thật hay.”
“Nhất định khiến cậu hài lòng. Nếu Thẩm Tư Niên còn sống yên ổn được, tôi theo họ cậu luôn!”
Yêu Dạ khựng lại, xoay người đối mặt tôi, từng từ như gằn ra trong bóng đêm:
“Được. Cậu nói sao, tôi làm vậy.”
Ánh mắt cậu ấy nghiêm túc đến mức khiến tôi hơi sững người.
Cậu ấy thật sự đang chờ đợi ngày đó — như một món quà.
May mắn thay, còn có người sốt ruột mong chờ khoảnh khắc ấy hơn tôi —
Chính là cái bụng ngày một lớn lên của Tống Y Y.
Bà nội Thẩm vì cái thai mà dứt khoát ấn định luôn ngày cưới.
Mọi việc diễn ra gấp rút, không cho ai có thời gian phản ứng.
Thế nhưng ngay trong ngày cưới, Thẩm Tư Niên… lại biến mất.
Không ai biết anh ta đi đâu.