Bông Hoa Nở Muộn - Chương 9
Có lần tôi hỏi đùa, “Mẹ thấy mình bây giờ có khác xưa không?” Bà chỉ cười: “Khác chứ, vì giờ mẹ không còn sợ ai nữa.”
Tôi tin, với mỗi người phụ nữ, giây phút họ ngẩng đầu lên, thôi không sợ hãi, chính là giây phút họ thật sự bắt đầu sống.
Khương Hạo Dương, cuối cùng, vẫn chọn con đường tự hủy. Cái chết của bố, án tử dành cho anh, tất cả như sự báo ứng cho những năm tháng anh dùng quyền uy để hành hạ người khác. Nhưng với tôi, đó không còn là mối hận, chỉ là một câu chuyện khép lại. Người ta có thể mất tất cả – tiền, địa vị, danh vọng – nhưng điều đáng sợ nhất là mất đi nhân tính.
Hôm tiễn mẹ chồng ra khỏi trại giam, bà không khóc nhiều như tôi tưởng. Bà chỉ nhìn về phía xa, giọng khẽ run: “Cuối cùng, cũng xong rồi. Giờ mẹ chỉ muốn sống bình yên, cùng con và cháu thôi.” Tôi nắm tay bà, cảm nhận hơi ấm trong bàn tay gầy yếu ấy, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Ra khỏi cổng trại, ánh nắng chói chang rải vàng trên con đường nhỏ. Nhã Linh chạy lại, ôm bà, đưa trái tim giấy bé xinh mà con vừa gấp: “Bà ơi, đừng buồn. Sau này con sẽ đối xử với bà còn tốt hơn.” Tôi nhìn con, rồi nhìn bà, nụ cười chợt đến, như một ánh nắng dịu.
Có lẽ, cuộc đời luôn công bằng theo cách riêng. Khi ta đủ dũng cảm rời bỏ những điều khiến mình đau khổ, cuộc sống sẽ trả lại cho ta những điều xứng đáng. Tôi mất đi một người chồng, nhưng có được tự do, có được sự nghiệp, có được một người mẹ thứ hai hiểu và thương mình, có được một đứa con gái ngoan ngoãn, mạnh mẽ.
Có thể bạn quan tâm
Tôi hiểu ra rằng, phụ nữ không cần phải được cứu, họ chỉ cần được thức tỉnh. Bởi khi họ tự tin và biết rõ giá trị của mình, chẳng ai có thể khiến họ cúi đầu thêm lần nào nữa.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi nhìn thấy ánh nắng rọi qua khung cửa, nghe tiếng Nhã Linh ríu rít gọi “mẹ ơi, dậy đi làm!”, rồi thấy mẹ chồng đang pha ấm trà nơi ban công. Mùi quế thoảng trong gió, tiếng cười hòa vào nắng, và tôi biết: cuộc đời, sau cùng, vẫn dịu dàng với những ai dám đứng lên, dám đi qua bóng tối để tìm lại chính mình.
Vì thế, nếu có ai hỏi tôi điều gì quý giá nhất sau tất cả những tổn thương từng trải, tôi sẽ đáp: “Là tự do, là bình yên, và là lòng tin rằng — phụ nữ, dù từng ngã bao nhiêu lần, vẫn có thể vùng lên trong ánh mặt trời.”



