Chồng Bao Nuôi Tình Nhân - Chương 04
Tiết Lang lặng yên trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Nhưng dù sao, người đó đã biết quay đầu, chẳng lẽ điều đó không đáng được tha thứ sao?”
Cậu đứng cách tôi chưa đầy một mét.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy.
Từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến tiền bạc hay vật chất.
Những người xung quanh tôi luôn có cuộc sống riêng của họ.
Có những người sống hết mình cho những cuộc vui, chẳng màng đạo lý.
Thậm chí, họ còn làm những điều điên rồ chỉ để tìm kiếm sự hưng phấn.
Tôi đã chứng kiến quá nhiều, dần dà cũng trở thành thói quen.
Tôi bất chợt đứng dậy, nghiêng đầu và hôn nhẹ lên gò má của Tiết Lang.
Làn da trắng ngần của cậu đỏ ửng.
Đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và bất ngờ.
Cậu chớp mắt, ngập ngừng gọi tên tôi:
“Lận… Lận Châu.”
Một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lồng ngực tôi.
“Tiết Lang, cậu thích tôi, đúng không?”
Cả chiếc cổ của cậu cũng đỏ bừng, như một sự thừa nhận không lời.
Tôi không ngờ rằng Thời Sâm lại về nhà sớm như vậy.
Lúc đó, tôi đang mặc một chiếc áo len rộng, ngồi đọc sách dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Anh ta nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai rồi mới yên tâm bước đến bên cạnh tôi.
Tháo đồng hồ khỏi cổ tay, anh ta cất giọng dịu dàng:
“A Bối, anh xin lỗi vì đã không nói thật với em. Hôm nay anh đi cùng Hạ Minh.”
Hạ Minh – chồng của Chu Minh Mị, một người mà tôi chưa từng có thiện cảm.
Ngày xưa, Chu Minh Mị từng có một mối tình sâu đậm.
Nhưng trong thế giới của những cuộc hôn nhân thương mại, tình yêu chẳng có giá trị gì.
Hạ Minh đã ra tay với người đàn ông ấy, khiến anh ta phải tha hương nơi đất khách quê người.
Khi rời đi, người đó vẫn dặn dò Hạ Minh:
“Hãy đối xử tốt với Chu Minh Mị. Cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời này, xứng đáng được yêu thương và bảo vệ.”
Người ấy chưa từng trách móc Chu Minh Mị, cũng chưa bao giờ oán hận Hạ Minh.
Anh ta chỉ lặng lẽ mang theo một cuốn sách mà Chu Minh Mị từng tặng, như một kỷ niệm cuối cùng.
Sau này, cuộc sống của Chu Minh Mị không mấy tốt đẹp.
Hạ Minh là một kẻ kiêu ngạo và khó thuần phục.
Sau khi kết hôn, trừ những lúc cần diễn trước công chúng, anh ta hầu như chẳng buồn để ý đến Chu Minh Mị.
Càng không bao giờ dành cho cô ấy dù chỉ một ánh nhìn quan tâm.
Nhưng dù Hạ Minh có bạc bẽo thế nào, Chu Minh Mị vẫn không rơi một giọt nước mắt.
Lần duy nhất tôi thấy cô ấy yếu đuối chính là ngày người đàn ông kia rời đi.
Cô ấy trốn trong phòng, ngước mắt nhìn lên trời, ánh mắt đỏ hoe, ngập tràn u buồn.
Những người đàn ông như họ chưa bao giờ bận tâm đến những thứ như phẩm giá hay lòng tự trọng.
Có thể bạn quan tâm
Dù biết tôi không ưa Hạ Minh, Thời Sâm vẫn chọn im lặng.
Thậm chí, trong lòng anh ta, hành động của Hạ Minh chẳng có gì sai trái.
Có những điều, khi lặp lại quá nhiều lần, dần trở thành hiển nhiên, trở thành một sự quen thuộc đáng sợ.
Tôi khép cuốn sách cổ tích lại, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Không sao, hai người chỉ bàn chuyện công việc mà thôi.”
Thời Sâm định đưa tay chạm vào trán tôi.
Nhưng rồi anh ta dừng lại.
Có lẽ, anh ta nhận ra mình đang mang theo hơi lạnh của đêm và mùi nước hoa nồng nặc.
“Anh đi tắm trước đã.”
Nói rồi, anh ta quay lưng bước đi.
Khi anh ta vừa xoay người, ánh mắt vô tình rơi xuống nửa quả quýt còn lột dở trên hộc tủ.
Bước chân anh ta khựng lại.
Bóng dáng anh ta bao trùm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Sắc mặt Thời Sâm vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng giọng nói lại có chút khó đoán:
“A Bối, lúc anh đi, anh nhớ là trong nhà không có quả quýt nào. Em nhờ ai mua nó à?”
Anh ta biết tôi không thích ăn quýt.
Vì vậy, trong nhà này chưa từng có loại trái cây ấy.
Rõ ràng, có ai đó đã ăn nó sau khi anh ta rời đi.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng dựng lên một cái cớ cho tôi.
Chỉ cần tôi đồng ý, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục là cặp vợ chồng hoàn hảo.
Tôi lặng lẽ đặt cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Thời Sâm, khi Chu Minh Mị gọi điện cho em, anh ở gần đó và nghe thấy, đúng không?”
“Vì vậy, anh mới đột ngột quay về nhà như vậy.”
Lúc tôi nói “Mình không một mình đâu,”
Chu Minh Mị có chút bối rối.
Nhưng cô ấy chỉ nghĩ tôi đang nói đùa.
Bởi lẽ, cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng tôi có thể dấn thân vào chuyện bao nuôi nhân tình.
Nhưng Thời Sâm thì khác.
Anh ta hiểu tôi hơn bất kỳ ai.
Anh ta biết tôi không phải kiểu người hay nói đùa về những chuyện như vậy.
Đó là lý do anh ta bỏ cả cuộc vui để quay về.
Lời tôi vừa dứt, ánh mắt Thời Sâm tối sầm lại.
Một màn đêm lạnh lẽo bao phủ trong đáy mắt anh ta.
Bịch!