Chồng Tôi Mang Về Một Đứa Bé - Chương 10
Vậy là hành trình của Thiên Nhã Khuê – cô gái từng dành cả tuổi thanh xuân để yêu một người không xứng đáng – cuối cùng cũng khép lại bằng một cái kết dịu dàng và xứng đáng.
Từ một cô gái đặt trọn niềm tin vào Vũ Tường, hy sinh vô điều kiện vì tình yêu, đến một người phụ nữ dám buông bỏ quá khứ, dám đối diện với sự thật đau lòng để bước ra khỏi những lời dối trá, Nhã Khuê đã trưởng thành. Sự phản bội của Vũ Tường, sự ích kỷ của Thiên Tâm, và sự thật trần trụi về đứa bé tưởng như “nhặt được” — tất cả như từng lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Nhưng chính những vết thương đó lại là khởi đầu cho một cuộc đời mới.
Và người luôn âm thầm đứng bên lề cuộc đời cô – Trần Dương – cuối cùng cũng bước ra ánh sáng.
Tình yêu của anh không ồn ào, không vồ vập, mà là sự hiện diện lặng lẽ trong những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ nhặt nhất: là cánh tay đưa cô ly trà sữa khi lòng cô rối bời, là ánh mắt âm thầm dõi theo cô trong quán bar giữa đêm, là vòng tay vững chãi giữ lấy cô khi cả thế giới quay lưng.
Thì ra, người cùng cô trong bóng tối bệnh viện năm xưa — người trò chuyện với cô khi cô không nhìn thấy gì — lại chính là anh. Một ký ức tưởng chừng đã lãng quên, lại là mối dây gắn kết số phận giữa hai con người tưởng chừng xa lạ.
Trong lúc Vũ Tường và Thiên Tâm chìm trong kết cục do chính họ tạo ra — một kẻ vào tù vì tham ô, một người suy sụp đến thần trí không ổn định — thì Nhã Khuê đã nhẹ nhàng khép lại cánh cửa cũ. Không oán hận. Không níu kéo. Chỉ mang theo những bài học đắt giá và một trái tim đã lành lặn trở lại.
Cô chọn ra đi, để tìm lại chính mình.
Và lần này, có một người bước cùng cô — không phải người cô từng mù quáng chạy theo, mà là người đã kiên nhẫn chờ cô quay đầu.
Trần Dương không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đồng hành, người che chở, người yêu cô bằng một tình yêu bao dung và nhẫn nại nhất. Một năm bên nhau nơi đất khách, anh không rời nửa bước, vừa chăm sóc cô, vừa điều hành cả tập đoàn lớn từ xa. Không một lời than trách. Chỉ cần được nhìn thấy cô khỏe mạnh từng ngày, với anh thế là đủ.
Và rồi, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, lời cầu hôn vang lên giản dị mà sâu sắc:
Có thể bạn quan tâm
“Nhã Khuê, lần này đừng để lỡ nhau nữa… lấy anh nhé?”
Nhã Khuê bật khóc. Không phải vì đau. Mà vì hạnh phúc.
Sau tất cả, cô hiểu rằng: tình yêu thật sự không nằm ở những lời hứa hão huyền hay những hình ảnh tô vẽ, mà nằm ở hành động, ở sự có mặt khi cần, và ở việc không bao giờ buông tay khi người kia gục ngã.
Câu chuyện khép lại, không phải bằng tiếng chuông đám cưới linh đình, cũng không phải bằng màn trả thù đầy kịch tính, mà là bằng một nụ hôn bình yên giữa hai người đã nếm trải đủ đau thương để hiểu thế nào là “yêu đúng người”.
Nhã Khuê đã không còn là cô gái bị động của ngày xưa. Cô giờ đây mạnh mẽ, tự chủ, và đủ tỉnh táo để chọn đúng người xứng đáng với trái tim mình.
Còn Trần Dương — anh không chỉ là người tình, mà còn là phần ánh sáng duy nhất không bao giờ tắt trong cuộc đời cô.
Họ đã lỡ nhau một lần. Nhưng lần này, họ sẽ không rời tay nữa.