Chồng Tôi Phải Lòng Em Gái Của Tôi - Chương 07
Giọng nói ấy khàn đục, mang theo vẻ căng thẳng hiếm thấy.
“Nếu em không vui, sao không nói với anh?”
“Nếu em không thích nhà họ Lâm, sau này anh sẽ hạn chế để em tiếp xúc với họ. Dù sao ở nhà họ Lục vẫn tốt hơn việc lang bạt bên ngoài như thế này.”
“Chẳng lẽ… em thật sự không muốn gì nữa sao?”
Anh nhìn tôi với ánh mắt khẩn thiết, tay nắm lấy cổ tay tôi, như thể sợ tôi sẽ rời đi thêm một lần nữa.
Tôi mím môi, khẽ cười – không phải vì xúc động, mà vì thấy nực cười.
Nhà họ Lục cũng chỉ là một cái lồng khác, một nơi giam cầm dưới lớp sơn hào nhoáng.
Tôi từng thử nói với anh rằng tôi không hạnh phúc. Nhưng khi ấy, anh chỉ mải nhìn vào các bản tin về Lâm Tịch Vy, lạnh lùng buông một câu:
“Nhà họ Lục đã cho em cuộc sống đủ đầy. Em chỉ cần không làm gì cả, giữ tốt vai trò làm vợ là được. Em còn bất mãn điều gì nữa?”
Bất mãn điều gì ư?
Giờ tôi đã hiểu – chính là việc phải sống một cuộc đời rỗng tuếch như vậy.
Là việc bị phủ nhận, bị xem nhẹ, hết lần này đến lần khác.
Tôi dứt khoát rút tay khỏi tay anh, giọng nói không run rẩy nữa:
“Đúng. Tôi không cần gì nữa cả. Tôi đã tìm thấy con đường riêng cho mình.”
“Đây là lần cuối cùng tôi quay lại nhà họ Lục.”
“Hãy ký vào đơn ly hôn.”
“Đừng đến tìm tôi nữa, Lục Viễn.”
Lúc tôi quay lưng rời đi, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh. Nhưng trong thoáng chốc, gió lạnh thổi qua, tôi có thể cảm nhận đuôi mắt anh hơi ửng đỏ.
Tôi bước nhanh, không quay đầu lại.
Sau đó, tôi vội vã gọi cho Hàn Nhiên. Trong lòng vẫn còn thấp thỏm, không biết nên mở lời xin lỗi thế nào vì đã kéo cô vào chuyện này.
Nhưng trái với lo lắng của tôi, cô ấy chỉ bật cười sảng khoái qua điện thoại:
“Khả Yên, quên không nói với cậu, công ty thực phẩm mới được niêm yết trên sàn Bắc Thị là của tớ.”
“Và ông anh vô tích sự của tớ cũng đã làm sập cả nhà rồi.”
“Thành ra bây giờ, nhà họ Hàn do tớ toàn quyền quyết định.”
“Mấy chiêu trò của ba mẹ cậu chẳng ảnh hưởng được gì đến tớ đâu, chỉ cần hai ba cuộc điện thoại là giải quyết xong.”
Tôi sững người, sau đó cũng bật cười.
Thì ra, lần đầu tiên trong đời, tôi được ai đó đứng ra bảo vệ.
Câu chuyện về nhà họ Hàn là sau này Hàn Nhiên mới kể cho tôi nghe.
Cô ấy vốn có năng khiếu kinh doanh thiên bẩm, nhưng cha mẹ lại luôn cho rằng con gái không thể gánh vác chuyện lớn, chỉ mong gả cô đi để mở đường cho anh trai.
Khi Hàn Nhiên phá hỏng kế hoạch sắp đặt, họ không chịu nổi sự mất mặt, đã thẳng tay cắt đứt quan hệ.
Không ai ngờ rằng, cô có thể tự mình gây dựng nên một sự nghiệp thành công, trong khi người anh mà họ đặt kỳ vọng lại suýt nữa khiến toàn bộ gia sản sụp đổ.
Có thể bạn quan tâm
Cuối cùng, chính họ phải cúi đầu tìm cô cầu cứu.
Kể đến đây, Hàn Nhiên vắt chân lên ghế, cười rạng rỡ nhìn tôi:
“Cậu thấy không, ai cũng có lúc vấp ngã. Nhưng quan trọng là có đủ dũng khí để bước ra hay không.”
“Trước kia, tớ từng rất giận cậu. Tớ không hiểu sao cậu lại chịu đựng mãi trong cuộc hôn nhân như thế.”
“Giờ thì tớ hiểu rồi. Không phải ai cũng đủ can đảm để phản kháng từ đầu.”
“Nhưng tớ rất vui vì giờ cậu đã có.”
Tôi lặng lẽ nhìn ra ô cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu nghiêng vào phòng, ấm áp lạ thường.
Tôi cứ nghĩ Lục Viễn sẽ nhanh chóng ký đơn.
Anh là người dứt khoát trong mọi chuyện, cũng chưa bao giờ lãng phí thời gian vì tình cảm với tôi.
Nhưng tôi không ngờ, người xuất hiện sau đó… lại chính là anh.
Tại cổng trường, tôi tình cờ nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ: Lục Viễn đang ngồi xổm xuống, đối diện với Lục Thiên Triết.
Giọng anh ta trầm thấp, cố tỏ ra nhẹ nhàng:
“Nói với mẹ con, bảo mẹ đừng giận nữa, mau về nhà đi. Ba đang chờ mẹ đấy.”
“Nếu con ngoan ngoãn nghe lời, sau này những lớp học kia không cần học nữa, ba cũng sẽ không nghiêm khắc như trước, được không?”
Lục Thiên Triết lắc đầu dứt khoát:
“Không.”
“Chính ba không yêu mẹ, còn muốn con cũng không yêu mẹ. Giờ ba lại muốn mẹ yêu ba sao?”
Thằng bé vừa dứt lời đã quay đầu lại, trông thấy tôi đang đứng cách đó không xa.
Lập tức, gương mặt nhỏ nhắn của con sáng bừng lên, nở một nụ cười rạng rỡ rồi tung tăng chạy về phía tôi.
Lục Viễn cũng quay lại nhìn, ánh mắt anh ta khóa chặt vào tôi, sâu trong đó thoáng qua một tia mất mát – thứ cảm xúc dường như không nên tồn tại trên gương mặt người đàn ông luôn lạnh lùng ấy.
Anh ta sải bước đến gần, ánh nhìn dừng lại ở miếng băng dán trên vết thương trên trán tôi.
Anh đưa tay ra, dường như định chạm vào:
“Khả Yên, còn đau không?”
“Anh đã gửi thuốc men và vài món đồ cần thiết đến cho em, tại sao em đều từ chối nhận?”
“… Cũng không đọc tin nhắn của anh.”
“Anh nhớ em… em có biết không?”
Tôi khẽ nhíu mày, bình thản đáp:
“Không biết.”