Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 41
Buổi Tối.
Mộ Viên Bách trở về nhà. Không biết hôm nay Ninh Hinh lấy đâu ra bộ váy ngủ quyến rũ đến vậy. Vừa thấy anh, cô đã đi đến ôm lấy, bám dính như một đứa trẻ.
“Tiểu Hinh…”
“Viên Bách.”
Ninh Hinh bất ngờ lên tiếng khiến anh giật mình.
Mặc dù anh biết cô có thể nói chuyện bình thường, nhưng vì cô không muốn nên anh không ép buộc. Cô muốn nói thì nói, không thì thôi, anh tôn trọng điều đó.
Vậy mà hôm nay lại…
“Bách…”
Ninh Hinh siết chặt lấy eo anh, cô nhìn anh đang ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Cả ngày hôm nay, Ninh Hinh đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù cô được anh yêu thương và bảo vệ như một công chúa thực sự, nhưng cô không thể để bản thân mãi vô dụng như thế. Cô phải chứng minh rằng mình xứng đáng với Mộ Viên Bách.
Phía nhà chính chắc chắn đã càng thêm bất mãn với cô sau đêm đó, và cô càng muốn chứng minh cho họ thấy rằng mình hoàn toàn xứng đáng đứng bên cạnh Mộ Viên Bách, xứng đáng làm vợ anh.
“Hinh, em chịu nói chuyện rồi?”. Mộ Viên Bách xúc động hỏi.
Ninh Hinh gật đầu.
“Bách, em muốn giúp anh…”
“Em muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn xứng đáng làm vợ của anh…”
“Chồng em giỏi như vậy, bên cạnh anh nhất định phải là một cô vợ thông minh chứ?”
…
Sân bay.
Mộ Viên Thần sắp xếp đưa Dụ Bạch Ngôn ra sân bay. Sau khi tiễn bảo bối của mình đi, trong lòng anh có chút buồn bã. Anh cũng muốn đi cùng lắm chứ, mới chỉ ở bên cạnh bảo bối một thời gian ngắn mà…
Nhưng chuyện sức khỏe của bà nội vẫn chưa giải quyết xong, anh không thể bỏ dở giữa chừng mà rời đi được.
Mộ Viên Thần xoay người bước đi, bỗng bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái quen thuộc lướt qua trước mặt mình.
Đó… đó là…
Cô gái đang đi phía trước, chính là Song Tử?
Cô ấy đã trở về sao?
Mộ Viên Thần kích động, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho em trai.
Em nghe anh hai.
“Viên Bách, anh đang ở sân bay, và vừa nhìn thấy một người rất giống Song Tử.”
“Anh không chắc có phải là cô ấy không, nhưng mà Viên Bách…”
“Em nên đề cao cảnh giác, bảo vệ Ninh Hinh của em thật tốt. Nếu được thì hãy dạy cô ấy cách tự vệ.”
“Nếu Song Tử trở về, anh nghĩ mẹ sẽ ra tay sớm…”
Anh là con trai của bà mà, nên những gì mẹ đang suy tính và dự định, anh cũng mơ hồ đoán ra được.
Chỉ hy vọng anh và Mộ Viên Bách có thể bảo vệ tốt cho người mình yêu, không để họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Có thể bạn quan tâm
Em biết rồi, cảm ơn anh báo tin. Nhưng mà… chuyện của anh…
“Anh đã để cậu ấy về Pháp rồi. Em cũng hiểu rõ ba mẹ chúng ta như thế nào…”
“Viên Bách, chúng ta cùng nhau cố gắng vậy.”
Mộ gia.
Mộ Viên Bách đứng ngoài ban công, khi nhận được điện thoại từ anh hai, lòng anh có chút lo lắng.
Song Tử trở về, chuyện kia nhất định sẽ xảy ra. Ba mẹ anh chắc chắn sẽ xen vào cuộc sống của anh và Ninh Hinh.
Bây giờ, anh cần lên kế hoạch trước. Anh phải bảo vệ Ninh Hinh bằng mọi cách, thoát khỏi những mưu đồ độc ác của ba mẹ mình.
Ninh Hinh thấy anh đứng đó thật lâu, trầm tư và không ngừng hút thuốc.
Chỉ khi trong lòng có điều gì đó nặng nề, anh mới đụng đến thuốc lá như vậy.
“Viên Bách, sao vậy?”
Mộ Viên Bách nhìn cô, đưa tay chạm vào gương mặt Ninh Hinh, nghiêm túc đáp lại:
“Tiểu Hinh…”
“Hử?”
“Anh sẽ dạy em cách tự bảo vệ bản thân. Nếu như có một ngày em gặp nguy hiểm, mà anh không kịp trở tay…”
“Em hãy dùng những gì anh chỉ để bảo vệ chính mình.”
“Người phụ nữ của anh rất kiên cường mà, đúng không?”
…
Những ngày sau đó, Mộ Viên Bách tranh thủ thời gian rảnh để dạy Ninh Hinh các kỹ năng phòng thân, giúp cô có thể tự bảo vệ khi không có anh bên cạnh.
Ninh Hinh vốn thông minh. Từng mang danh “đứa con hoang” bị bạn học bắt nạt, khinh thường, nhưng giáo viên khi ấy vẫn phải công nhận cô là đứa trẻ thông minh, IQ rất cao từ nhỏ.
Cô lấy đó làm thế mạnh. Ngoài việc học cách phòng thân, Ninh Hinh còn nhờ Lục Thiên Tư chỉ dạy những kỹ năng sơ cứu, băng bó vết thương và cách phân biệt một số loại thuốc cần thiết khi sử dụng.
Chỉ trong thoáng chốc hai tháng, Ninh Hinh đã tiến bộ vượt bậc, khiến cả Mộ Viên Bách và Lục Thiên Tư không khỏi bất ngờ.
“Cô ấy đỉnh thật.”. Lục Thiên Tư nhìn Mộ Viên Bách nói.
Anh gật đầu. Hóa ra mình có phước lớn như vậy, có một cô vợ giỏi giang thế này, đúng là đang giữ một viên ngọc quý trong tay.
“Tôi tin cô ấy sẽ rất tốt khi ở bên cạnh cậu.”. Lục Thiên Tư nói tiếp.
“Cô ấy là người có quyết tâm. Cũng nhờ có cậu giúp đỡ lần đó nên tôi và cô ấy mới hạnh phúc như bây giờ. Nếu lúc đó tôi bỏ mặc cô ấy… có lẽ Ninh Hinh đã sớm biến thành một cô gái mất hết niềm tin vào cuộc sống rồi.”. Mộ Viên Bách nói.
“Phải nhỉ, vậy là cậu cũng nợ tôi một ân tình rồi.”. Lục Thiên Tư cười.
“Nói đi, cậu muốn tôi trả ơn thế nào?”. Mộ Viên Bách hỏi.
“Để xem đã, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra.”. Lục Thiên Tư nhún vai.
Từ khi có tin tức về việc Song Tử trở về, đến giờ vẫn chưa có bất kỳ biến động nào. Mọi thứ im ắng một cách đáng ngờ.
Nhưng mặc kệ. Thời gian vừa qua đã đủ để biến Ninh Hinh thành một cô gái mạnh mẽ rồi.
Như vậy cũng tốt. Phòng cháy hơn chữa cháy mà.