Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 49
Song Tử mang cục tức rời khỏi bệnh viện. Cô ta đã trở về nước từ hai tháng trước, âm thầm điều tra kỹ lưỡng về Mộ Viên Bách lẫn Ninh Hinh.
Kế hoạch vừa rồi chính là do cô ta nghĩ ra, sau đó sai khiến Mộ phu nhân thực hiện. Vì bà là người ra tay, nên bà sẽ là người phải gánh chịu hậu quả.
Còn Song Tử thì chỉ đứng sau theo dõi, nhìn kế hoạch của mình từng bước được thực hiện. Thành hay bại vẫn chưa biết, nhưng cô ta đã toan tính rất kỹ.
Cứ nghĩ lần xuất hiện này sẽ khiến Mộ Viên Bách như ngày xưa—bám lấy cô ta, nhắc đến chuyện cũ. Nhưng khi đối diện, gương mặt anh lại lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc.
Không hiểu sao cái con nhỏ tên Ninh Hinh đó lại chịu được tính cách như vậy. Nếu không phải vì Mộ Viên Bách bây giờ đã là người đứng đầu Mộ gia, Song Tử cũng chẳng buồn trở về làm mấy trò lố này.
“Phải tìm người hợp tác thôi.”. Song Tử lẩm bẩm.
Cô ta đã điều tra cả Ninh gia, và biết rõ mối quan hệ căng thẳng giữa Ninh Hinh và Ninh Tuyết. người được xem là kẻ không đội trời chung với cô.
Có Ninh Tuyết làm đồng minh, chắc chắn có thể tách Mộ Viên Bách ra khỏi con nhãi đó!
Song Tử bước vào xe, ra lệnh cho tài xế:
“Đến Ninh gia.”
Lần này, phải hợp sức mới có thể kéo đôi vợ chồng kia rời xa nhau.
Song Tử mới có cơ hội trở thành Mộ thiếu phu nhân!
Mộ Viên Bách rời khỏi bệnh viện đến tận tối vẫn chưa quay lại. Trong khi đó, Ninh Hinh vẫn còn đang giận dỗi vô cớ, chưa chịu nguôi ngoai. Cả ngày cô hầm hực, cơm nước cũng không đụng đến.
Cô nằm dài trên giường, mặc kệ bụng đói kêu réo, lòng vẫn còn bực bội vì thái độ của Mộ Viên Bách sáng nay.
Cô xoay người qua lại, cuối cùng bất lực đập đầu vào gối.
Cạch.
Lục Thiên Tư đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một hộp thức ăn nóng hổi, mùi thơm nức mũi lập tức khiến Ninh Hinh bật dậy.
“Thiên Tư…”
Ninh Hinh thốt lên, mắt không rời hộp đồ ăn anh đang cầm.
“Đói rồi phải không? Tôi mang đồ ăn đến cho cô đây.”
Lục Thiên Tư đã nghe tin hai người giận nhau vô cớ. Cuối cùng cô gái ngốc này lại vì giận mà không chịu ăn uống gì cả.
Anh kéo ghế ngồi xuống, từ từ mở hộp cháo ra rồi đưa cho Ninh Hinh.
Bây giờ chỉ còn cháo, nên anh đành mua thứ dễ tiêu nhất cho cô.
“Ăn đi.”. Anh mỉm cười.
Bất giác, Lục Thiên Tư lại nhớ đến lần đầu Ninh Hinh bị thương. Khi ấy, Mộ Viên Bách còn cố chấp, không chịu đưa cô đến bệnh viện chỉ vì… sợ bẩn xe.
Vậy mà giờ đây, cả hai lại yêu nhau sâu đậm, rồi cãi nhau như trẻ con thế này.
“Cảm ơn anh, Thiên Tư.”. Ninh Hinh mỉm cười.
Cô được cứu đói rồi, trời ơi!
Lục Thiên Tư chỉ biết lắc đầu thở dài. Hai người này, cứ mỗi lần dỗi nhau, là anh lại phải đứng ra dọn dẹp hậu quả là sao?
“Thiên Tư này, anh chơi thân với Viên Bách lâu vậy rồi, anh có biết ai tên là Song Tử không?”
Chiều nay, thư ký Lâm đã kể cho cô nghe vài chuyện về người con gái đó, nhưng cũng không biết rõ lắm.
“Tôi biết chứ.”. Lục Thiên Tư đáp.
“Chị ta từng chơi rất thân với tôi và Viên Bách khi còn nhỏ.”
Lúc đó, bộ ba Tử. Tư. Bách lúc nào cũng dính nhau như sam. Cả ba chơi chung, lớn lên cùng nhau. Ngày ấy, cả Lục Thiên Tư lẫn Mộ Viên Bách đều từng có cảm tình với Song Tử.
Khi ấy, cô ta dịu dàng, hiền lành, là người con gái đầu tiên khiến Mộ Viên Bách rung động nhanh đến thế.
Nhưng rồi, càng lớn lên, ai rồi cũng thay đổi. Song Tử bắt đầu trở nên khó gần, tính tình thay đổi kỳ lạ.
Có thể bạn quan tâm
Một lần, Lục Thiên Tư và Mộ Viên Bách tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Song Tử với bạn học. Lên cấp ba, cô ta như biến thành người khác. Trước mặt hai người thì cư xử rất bình thường, nhưng với người khác thì không như vậy.
Trong cuộc trò chuyện đó, cô ta thừa nhận mình chỉ ở cạnh hai người vì lợi ích của gia đình, muốn gắn kết các mối quan hệ. Nếu có cơ hội, sẽ tìm cách kết hôn với một trong hai người. hoặc là Lục Thiên Tư, hoặc là Mộ Viên Bách.
Cứ tưởng rằng cô ta thật lòng, ai ngờ… cuối cùng, Song Tử cũng chỉ là một kẻ ham danh vọng, muốn tiếp cận họ vì địa vị.
Từ đó, cả hai chàng trai đều mất niềm tin, không còn dễ dàng tiếp cận với phụ nữ nữa. Họ cứ sợ… bị lừa dối lần nữa.
Lục Thiên Tư kể chậm rãi cho Ninh Hinh nghe. Chuyện này, anh chẳng có gì phải giấu cô.
Anh cũng đã nghe chuyện Song Tử quay lại, còn dám đến tận bệnh viện đòi Mộ Viên Bách kết hôn.
“Vậy… vậy ra là thế…”
Với một người như Mộ Viên Bách. người đã chịu quá nhiều tổn thương từ gia đình, lại từng xem Song Tử là người thân thiết. thì khi phát hiện bộ mặt thật của cô ta, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cô… lại còn giận dỗi vô cớ làm gì, chỉ khiến anh thêm phiền lòng.
“Ninh Hinh, bây giờ Viên Bách chỉ có cô thôi. Cậu ta sẽ không có người phụ nữ thứ hai đâu.”. Lục Thiên Tư trấn an.
Chuyện đó, anh dám chắc. Sau tất cả những gì Mộ Viên Bách đã làm. kể cả việc đưa mẹ mình ra đảo. thì rõ ràng, Ninh Hinh quan trọng với anh ấy biết chừng nào.
Cạch.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Mộ Viên Bách loạng choạng bước vào, cả người nồng nặc mùi rượu khiến Ninh Hinh và Lục Thiên Tư ngửi rõ mồn một.
Ninh Hinh lập tức bỏ hộp cháo qua một bên, định xuống giường đỡ anh thì Mộ Viên Bách đã nhào đến ôm chặt cô.
“Bà xã… hức… đừng giận anh mà…”. Anh nức nở nói.
“Bà xã… hức… hức…”
Lần này thì chắc chắn, Mộ Viên Bách say rồi, còn khóc nữa.
Lục Thiên Tư lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng. Nếu còn ở lại, e là sẽ làm kỳ đà cản mũi mất.
Mộ Viên Bách ôm chặt lấy Ninh Hinh, đầu không ngừng dụi vào người cô như trẻ con.
Đúng là… say rồi mà vẫn không quên làm trò trẻ con!
Ninh Hinh không đẩy anh ra, cũng không rõ tại sao anh lại uống say đến thế rồi chạy thẳng đến bệnh viện như vậy.
“Bà xã… anh yêu em… anh yêu em…”
“Anh yêu mỗi mình em thôi… anh… anh… hu hu…”
“Bà xã… đừng giận anh… anh không biết dỗ em… bà xã… hu hu…”
Mộ Viên Bách cứ thế mà vừa khóc vừa lảm nhảm, ai mà tin được đây là Mộ tổng lạnh lùng cao ngạo chứ?
Ninh Hinh vừa bất lực vừa buồn cười. Cô đỡ anh nằm xuống, rồi cúi sát xuống gần mặt anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Em không giận anh nữa… được chưa?”
Mộ Viên Bách như đứa trẻ tìm thấy hơi ấm, quơ tay ôm chặt lấy cô, vẫn chưa chịu ngừng khóc.
Vợ giận chồng. Chồng uống say rồi khóc như con nít.
Đúng là… chuyện này quá hài hước!
“Bà xã… bà xã…”
“Em ở đây, bà xã của anh đây.”