Cô Vợ Lầy Lội - Chương 09
Bình thường thì líu lo không ngớt, nay im thin thít thế này khiến hắn cũng hơi lạ.
“Xin lỗi, em không muốn làm phiền sếp.”
Sếp là thánh, sếp là cao nhân, còn cô chỉ là phận mọn, nói nhiều e lại mang tội hỗn hào.
“Không sao. Tôi lại thích em phiền như vậy.”
Đấy, mấy câu thế này hắn rất giỏi. Mỗi lần cô giận là lại thốt ra vài lời khiến người ta phải ngồi suy nghĩ cả đêm.
Nhưng cô còn lòng tự trọng. Không thể vì vài câu mềm mỏng mà vội bỏ qua được.
Hạ Thảo quyết định… tiếp tục im lặng.
“Muốn ăn kem không?”
“…”
Xe chạy ngang hàng bánh kem, hắn vẫn nhẹ giọng hỏi. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
“Em muốn ăn gì? Tôi mua cho.”
“Đến nhà sếp ăn cơm mà, giờ ăn gì nữa?”
Cô hờn dỗi nhắc khéo. Lỡ ăn gì trước, đến đó không ăn nổi thì chẳng phải thất lễ với mẹ hắn sao?
Thấy cô đã nói vậy, Đông Trùng cũng không hỏi thêm. Hắn lái xe nhanh hơn, hướng thẳng đến nhà mẹ.
Đến nơi, bà đã đứng trước cổng đợi sẵn. Thấy Hạ Thảo, bà lập tức mỉm cười niềm nở.
Mới ngày nào còn bé xíu được bế bồng, giờ đã lớn thế này, lại còn là vợ của con trai bà nữa chứ.
“Vào nhà đi con.”
Bà thân thiết nắm tay cô dắt vào nhà.
Bữa cơm đã được đầu bếp chuẩn bị từ trước, chỉ chờ Hạ Thảo đến là bắt đầu dọn lên.
Nhìn mâm cơm bày biện đầy đủ, hương thơm ngào ngạt khiến bụng cô réo rắt. Quyết định không ăn gì trước quả là đúng đắn!
Biết bao nhiêu món ngon đang chờ.
“Ăn nhiều vào con, đừng ngại.”
Mẹ Đông Trùng vừa nói vừa vuốt tóc cô dịu dàng.
Con dâu gì đâu mà càng nhìn càng thấy ưng. Tóc đẹp, mắt đẹp, da đẹp. Nhìn đâu cũng thấy sáng sủa, may mà con trai bà không bỏ lỡ.
“Trùng, lột tôm cho vợ đi con.”
Đông Trùng khựng lại, nhìn mẹ rồi lặng lẽ gắp con tôm sang tay, bắt đầu bóc vỏ, sau đó bỏ vào bát cô.
Hạ Thảo nhìn động tác ấy, bỗng dưng nhớ đến chuyện ban sáng.
Cô ngước lên nhìn mẹ hắn, giọng có phần uất ức.
“Mẹ ơi… chồng hôn vợ thì có gì sai không ạ?”
Tiếng “mẹ ơi” ngọt như mật rót vào tai.
“Sai chỗ nào được con.”
“Vậy mà Đông Trùng không chịu hôn con đấy ạ. Anh ấy… không thương con phải không mẹ?”
“Cái gì?! Trùng không chịu hôn con á?”
“Dạ. Con bảo mà anh ấy không chịu.”
Mẹ hắn quay sang nhìn con trai bằng ánh mắt sắc như dao.
“Trùng, nói mẹ nghe đi.”
“Dạ…?”
“Sao lại không chịu hôn vợ?”
Có thể bạn quan tâm
“Con… tính để về nhà rồi hôn sau.”
“Hở?!”
Hạ Thảo ngớ người.
Hắn vừa bịa đại cái lý do gì thế kia? Nói dối không chớp mắt luôn á?
Nếu hắn thật sự có ý định ấy, cô nguyện… sủa gâu gâu giữa bàn ăn.
Hắn chắc chắn chỉ đang tìm cớ để không bị mẹ mắng mà thôi.
“Con thích sự riêng tư, với lại… ở công ty cũng không tiện làm mấy chuyện như vậy.”
Cô thầm lườm trong bụng.
Riêng tư gì chứ? Có ai đâu mà riêng với tư?
Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì sẽ tìm lý do – đúng y như hắn.
“Mẹ thấy Trùng nói cũng đúng đó con. Về nhà sẽ thích hợp hơn.”
Mẹ hắn gật gù tán thành. Nhắc đến chuyện đó, bà chợt nhớ ra:
“Hai đứa vẫn ở riêng à?”
“Dạ.”
Cả hai đồng thanh đáp.
“Vợ chồng gì mà sống riêng? Ngay chiều nay, Hạ Thảo phải dọn về nhà chồng.”
Mẹ Đông Trùng nói xong liền quay sang dặn hắn:
“Còn con thì giúp vợ dọn đồ, xách hành lý về nhà luôn.”
Cứ tiếp tục thế này, bà biết đến bao giờ mới có cháu bồng? Phải triển khai “tốc chiến tốc thắng” thôi!
“Mẹ, khoan đã… đợi sau đám cưới dọn về cũng chưa muộn đâu ạ.”
Hạ Thảo vội lên tiếng, giọng có phần hoảng hốt.
Cô có thích Đông Trùng thật, nhưng bảo dọn về sống chung thì… hơi nhanh. Hai người chỉ mới quen biết vài ngày, chưa hiểu rõ tính nhau, ở chung rồi xảy ra xung đột thì khổ.
Với cái tính ở bừa của mình, cô sợ sẽ khiến hắn phát điên mất. Đến lúc chưa cưới xong đã đòi ly hôn thì cũng không hay.
“Đến lúc đó thì quá muộn rồi. Mẹ đã nói là phải dọn thì không ai được cãi.”
Quyết định của bà là không thể thay đổi.
Thế là hai người bị bà “áp giải” về nhà chuẩn bị. Cơm nước chưa kịp tiêu hết, đã phải vội vã rời đi.
Trên xe, Hạ Thảo ngồi nghịch ngón tay, vẻ mặt buồn thiu.
Thế là sắp phải xa mẹ rồi sao?
“Ở chung với tôi chán lắm hả?”
“Chắc vậy.”
Hắn từ nhỏ đã lạnh lùng, ít nói, suốt ngày mang cái vẻ mặt như đang tính chuyện đại sự. Giờ mà sống chung chắc cô phát rồ mất.
“Em ở hơi bừa đó, sếp nên cân nhắc thêm lần nữa.”
“Tôi biết dọn dẹp.”
“Em hay ngủ muộn, dậy trễ. Sếp nghĩ kỹ lại đi.”
“Tôi có thể nhắc em đi ngủ sớm, cũng như gọi em dậy.”