Cô Vợ Lầy Lội - Chương 47
Cô chống nạnh, trừng mắt. Đông Trùng chẳng cãi lại, chỉ ngơ ngác nhìn cô, rồi khẽ cười.
“À, anh ăn bánh mì không? Em làm cho anh ăn nhé!”
Vừa dứt lời, Đông Trùng khẽ cau mày, miệng bật ra một câu rất khẽ:
“…Bánh mì mặn.”
Hạ Thảo đứng hình.
Trời đất ơi… bao nhiêu chuyện không nhớ, lại nhớ đúng cái vụ bánh mì mặn năm xưa!
“Đông Trùng! Anh… đúng là biết chọn thứ để nhớ thật đó!”
“Hả?”
Cô lắc đầu, than thở:
“Không có gì, anh tốt nhất nên quên cái vụ đó đi là vừa!”
Cô bước vào bếp chuẩn bị món ăn nhẹ cho anh. Trong lúc bận rộn, ánh mắt cô vẫn dõi theo người đàn ông ngồi kia — người đã cùng cô đi qua bao nhiêu chặng đường.
Bây giờ, dù anh tạm thời quên hết — thì cô vẫn sẽ là người nhắc lại cho anh từng điều một.
Vì tình yêu… chưa bao giờ là chuyện của một người.
Từ khi trở về, trong cách nói chuyện của Đông Trùng đã vơi đi phần nào vẻ lạnh nhạt ngày trước. Khuôn mặt vẫn như xưa, nhưng thần thái và cử chỉ lại như một người hoàn toàn khác.
“Anh có thích chơi game không?” Hạ Thảo mỉm cười hỏi.
“Game?” Hắn nhíu mày.
“Ừ, trước đây em từng dạy anh chơi rồi mà.”
Chiếc điện thoại cũ của hắn đã thất lạc đâu mất sau vụ tai nạn. Trước khi về nhà, cô đã mua cho hắn một cái mới, nhưng giờ thì phải cài lại mọi thứ từ đầu. Trí nhớ bị xoá trắng khiến hắn chẳng còn nhớ nổi cách chơi nữa.
Vậy là Hạ Thảo lại bắt đầu hướng dẫn từ đầu. Đông Trùng nắm bắt khá nhanh, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại thở dài: “Chơi vài ván là chán, anh không thấy hứng thú.”
Hạ Thảo lặng người. Cô sợ hắn buồn nên luôn nghĩ cách tìm trò vui cho cả hai, nào ngờ người ta lại bảo cứ để cô ngồi yên, hắn thấy như vậy là đủ rồi.
Chẳng hiểu sao cô có cảm giác giờ đây chinh phục được hắn còn khó hơn trước kia.
“Em kể cho anh nghe… vì sao hai đứa mình lại quen nhau đi.”
Câu hỏi ấy giống như chạm đúng chỗ nhạy cảm của cô.
Hạ Thảo bắt đầu kể về câu chuyện từ khi mẹ của hai người là bạn học thân thiết, rồi lần lượt sinh ra hắn và cô, lớn lên bên nhau như duyên phận sắp đặt.
“Là em thích anh trước. Nhưng cuối cùng, chính anh lại là người bảo em đi đăng ký kết hôn đấy.”
“Chờ chút…” Đông Trùng khựng lại, lông mày nhíu chặt.
Từ đầu câu chuyện, hắn vẫn cảm thấy mọi thứ ổn. Nhưng tới đoạn này, trong lòng lại dấy lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ. Theo lời cô kể, từ nhỏ cô luôn hướng ánh mắt về phía hắn, còn hắn thì chưa bao giờ đoái hoài. Thế thì cớ gì lại chủ động ngỏ lời kết hôn?
Sự thắc mắc của hắn cũng chính là điều mà cô không lý giải nổi.
Thời điểm ấy, cô chỉ mải vui mà không suy nghĩ sâu xa. Bây giờ ngẫm lại, mới thấy thật khó hiểu.
Rõ ràng lúc đó hắn chẳng mấy quan tâm, sao đùng một cái lại ngỏ ý cưới cô?
Nếu có ai biết lý do, chỉ có thể là hắn — mà tiếc là giờ đây trí nhớ hắn lại trống rỗng.
“Chắc tại em đẹp quá, anh nhìn rồi bị thu hút nên muốn cưới luôn?” Hạ Thảo nháy mắt trêu.
Đông Trùng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi, như thể muốn hỏi: Câu đó mà em cũng nói được sao?
“Em đâu biết. Người rõ nhất là anh mà anh lại quên hết rồi.” Cô chu môi, giọng lẫy nhẹ.
Ngẫm lại, cô cũng chẳng có điều kiện gì để lợi dụng. Không lẽ là do hắn đến tuổi lấy vợ mà chưa có ai, tình cờ gặp cô rồi cưới luôn? Có khi là vậy thật…
Nhưng nếu thế, phải chăng cô đã khiến trái tim hắn thay đổi? Vì rõ ràng trước kia, hắn còn xem cô như tà khí mà tránh.
“Thôi, anh biết như thế là được rồi. Lúc nào nhớ ra, em sẽ tính sổ sau!” Cô cười ranh mãnh.
Có thể bạn quan tâm
Dù chỉ sống bên nhau chưa tròn một năm, nhưng từng ấy thời gian đã đủ dệt nên hàng trăm câu chuyện. Cô biết mình kể tới khuya cũng chẳng thể hết, nên tạm gác lại, trước mắt là tìm cái gì đó ăn đã.
“Anh có muốn xem phim không?”
“Ừm.” Hắn gật đầu.
Hạ Thảo bưng một tô trái cây lớn ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, tay cầm điều khiển tìm một bộ phim lãng mạn — thể loại mà cô vẫn thường xem.
Cả hai cùng chăm chú theo dõi. Thời gian cứ thế trôi, đến khi phim kết thúc, nhân vật nữ chính cũng lìa xa cõi đời. Hạ Thảo cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, tay run run rút khăn giấy chấm nước mắt.
Điều khiến cô bất ngờ nhất là người ngồi bên cạnh cũng đang rưng rưng.
Cô quay sang, ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Đông Trùng hỏi.
“Anh… khóc thật sao?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, mắt vẫn còn đỏ hoe.
Cái gật đầu ấy khiến cô tròn mắt kinh ngạc.
Phải nói rằng, trước giờ khi cùng cô xem phim, Đông Trùng chưa từng rơi nước mắt vì bất kỳ tình tiết cảm động nào. Nếu là cảnh hài hước thì còn có thể thấy hắn bật cười, nhưng khóc? Tuyệt đối không.
Hắn chỉ mất trí nhớ thôi chứ đâu phải thay luôn bộ não, sao lại có thể thay đổi đến mức ấy?
Hạ Thảo bắt đầu thấy bất an, cô nghiêng người lại gần, tỉ mẩn nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt Đông Trùng, lòng thầm nghĩ không lẽ bác sĩ gắn nhầm linh kiện gì đó vào đầu hắn?
Sau một hồi săm soi, thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước, cô mới thở phào, rút lui về chỗ ngồi.
“Hồi trước… tôi lạnh lùng lắm sao?” Hắn bất chợt hỏi.
“Nếu anh không mở miệng nói chuyện, em chắc chắn đã tưởng anh là khối băng sống rồi.”
Khối băng ngàn năm không tan – cô thầm nghĩ mà không nói ra.
Bộ phim kết thúc, cả hai lại cùng chuyển sang một bộ khác. Lần này là một thể loại nhẹ nhàng hơn, không còn những cảnh bi lụy khiến người xem nghẹn ngào, thay vào đó là tiếng cười vang vọng khắp phòng khách.
Hạ Thảo khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Đông Trùng bây giờ cũng đáng yêu đấy chứ. Nhưng rồi lại có chút hụt hẫng… Bởi dù có như thế nào, cô vẫn nhớ dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn ngày trước — dáng vẻ khiến cô vừa giận vừa thương.
Phim hết, đêm đã muộn. Cả hai cùng đứng dậy chuẩn bị đi ngủ. Cô vẫn quen thuộc với việc chia sẻ chiếc giường lớn cùng hắn, nhưng Đông Trùng thì bỗng dưng do dự.
“Sao anh chưa ngủ?” Cô hỏi.
“Tôi… tôi sang phòng bên kia ngủ nhé.”
“Tại sao?”
“Tôi… không quen.”
Câu trả lời khiến cô suýt nghẹn. Không quen? Không lẽ hắn đã quên hoàn toàn những gì từng diễn ra trên chính chiếc giường đó sao?
Mà đúng là như vậy thật.
Không nói thêm lời nào, Hạ Thảo ôm gối sang phòng bên cạnh, để lại không gian quen thuộc ấy cho hắn. Nhưng không ngờ, chưa được bao lâu, chính cô lại quay trở về căn phòng đó.
Đèn tắt. Căn hộ chìm vào yên tĩnh.
Nửa đêm, Hạ Thảo lăn qua lăn lại mà không sao chợp mắt. Cô đã quen có hắn nằm bên cạnh. Giờ ngủ một mình, lòng cô cứ trống trải, khó chịu đến không yên.
Cô rầu rĩ thở dài. Thế này thì chắc phải thức trắng đêm mất. Nhưng chẳng lẽ cô lại đi gõ cửa phòng hắn?
Khi còn đang do dự, thì bất ngờ — có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô vội bật dậy, mở cửa.
“Hạ Thảo… tôi không ngủ được.” Hắn đứng trước mặt cô, ánh mắt có chút áy náy.
“Em cũng vậy.” Cô mỉm cười.