Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 02
Trong đoạn video, gương mặt cô hiện lên rất rõ, dáng vẻ phấn khích, tận hưởng. Còn người đàn ông thì chỉ thấy được tấm lưng trần.
Tên khốn này dám lén quay video cô?
Diệp Uyển lập tức quay phắt sang, trừng mắt nhìn hắn, giận dữ chỉ tay:
“Anh… anh thật hèn hạ!”
Hắn bật ra tiếng cười trầm thấp, thong thả vén chăn bước xuống giường. Từ đầu đến chân không mảnh vải che thân.
Tất cả những gì cần thấy đều đập vào mắt Diệp Uyển một cách không nương tình!
Đồ không biết liêm sỉ, đúng là lưu manh!
Diệp Uyển đỏ mặt, khó khăn nuốt nước miếng, lập tức quay mặt đi chỗ khác, lớn giọng nói:
“Làm ơn mặc đồ chỉnh tề giúp tôi.”
“Tối hôm qua chính tôi khiến em vui vẻ như thế, giờ quay ngoắt mặt giả vờ chẳng có gì là sao? Cô bé à, em đúng là không phân biệt được tốt xấu.”
Diệp Uyển nghiến răng, không nói lời nào, cũng chẳng buồn nhìn hắn thêm.
“Clip ổn không? Tôi đặc biệt thích âm thanh của em, chứng tỏ tôi khiến em cực kỳ hài lòng.”
Hắn nhếch mày, điềm nhiên cất giọng như thể đang nói chuyện rất bình thường.
Nghe xong, Diệp Uyển không thể nhịn nổi, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm hắn, giọng đầy tức tối:
“Muốn vòi thêm tiền chứ gì? Được! Ra giá đi.”
“…”
“Tiểu thư đây không thiếu tiền!” Diệp Uyển bồi thêm một câu đầy khí thế.
“Tôi không cần tiền.”
Hắn nhắc lại lần nữa, giọng vẫn nghiêm túc như cũ.
“Não anh bị úng nước hả? Không cần tiền thì cần cái gì?”
“Danh tiếng của em! Chỉ cần đoạn clip kia được tung ra, không chỉ em mà cả gia đình em sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Anh…”
Hắn tiến lại gần, nhanh như chớp vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Diệp Uyển, không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp cắt ngang lời cô.
“Tôi cho em hai ngày suy nghĩ. Sau hai ngày phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
“Buông ra!”
“…”
“Đồ khốn nạn, rốt cuộc anh có phải trai bao không hả? Dám đòi hỏi với khách hàng sao?”
“Phải! Tôi mới bước vào nghề từ tối hôm qua.”
“Thế nào? Em không tin ư? Vậy thì… thử lại thêm một lần đi.”
Vừa nói, lực tay hắn siết chặt hơn, kéo Diệp Uyển vào lòng. Cô bị ôm chặt đến mức không thể giãy giụa. Hơi thở hắn phả bên tai khiến toàn thân cô cứng đờ.
Diệp Uyển hoảng hốt, cơ thể phản ứng theo bản năng, đầu óc mụ mị khi cảm nhận rõ từng đợt ma sát nóng rực từ cơ thể hắn.
Có thể bạn quan tâm
Nóng quá!
Trong đầu cô bất chợt hiện lại những hình ảnh đêm qua. cuồng nhiệt, nồng nàn, khiến cô bất giác rùng mình.
Không muốn tiếp xúc thêm, cô cuống quýt lớn tiếng quát lên:
“Buông… buông ra ngay!”
“…”
“Mẹ nó, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối đấy!”
Nghe đến đây, hắn khẽ nhếch môi bật cười, giữ chặt lấy Diệp Uyển như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng.
Hắn bình thản nói:
“Tôi làm nghề này, nếu không được khách cho phép thì ai lại để tôi đụng vào chứ?”
“Cô bé quên rồi sao? Chính em là người bao tôi mà.”
“Anh… anh…”
Diệp Uyển tái mặt, lắp bắp, không dám động đậy trong vòng tay hắn.
“Nếu em tố cáo tôi, e rằng sẽ thành tiêu đề giật gân trên mặt báo đấy!”
Hắn nhếch mày cười nhàn nhã, như thể đang phân tích tình hình đầy chuyên nghiệp.
Diệp Uyển đành cắn răng nuốt giận. Đúng thật… Cô không thể làm ầm lên. Dẫu sao cô cũng là tiểu thư danh giá nhà họ Diệp, nếu để truyền thông biết cô đi thuê trai bao rồi còn trở mặt tố cáo người ta quấy rối, thì thể diện nhà họ Diệp còn đâu?
Xem như bà đây xui xẻo, vớ ngay phải tên trai bao đáng ghét!
Đẹp trai, quyến rũ thì có đấy… nhưng thật sự quá mức trơ tráo!
Thấy cô im lặng, hắn khẽ cười, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên sống mũi cô rồi mới buông tay ra, với lấy điện thoại của Diệp Uyển và thản nhiên mở máy.
Diệp Uyển trừng mắt nhìn hắn, giận dữ không thôi. Mẹ nó, hắn chưa đánh răng sạch sẽ mà dám hôn cô à?
Bẩn! Vô cùng bẩn!
Cô lập tức đưa tay lên lau mặt, lạnh nhạt hỏi:
“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì đấy?”
“Để lưu cách thức liên lạc.”
Dứt lời, hắn đưa điện thoại trả lại cho Diệp Uyển, nghiêm nghị nhắc:
“Hai ngày sau, dù em không trả lời, vẫn phải gả cho tôi.”
Đáng ghét, đúng là ngông cuồng và hách dịch!
“Em cũng đừng nghĩ sẽ trốn được tôi.”