Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 11
Hai người đàn ông đồng loạt nhìn ra, ngạc nhiên khi thấy Lục phu nhân đột ngột xuất hiện. Trên gương mặt đều ánh lên vẻ vui mừng rõ rệt.
“Cô bé đó đâu? Con dâu của mẹ đâu rồi?”
Lục phu nhân bước vào nhà, ánh mắt háo hức đảo quanh tìm kiếm. Lục Cảnh Thần đưa tay day trán, thầm than. Tin tức đúng là lan truyền nhanh như gió.
“Mẹ nghe bác Điệp nói đêm qua con đưa một cô gái về nhà, còn làm người ta mang thai.”
“Cảnh Thần à, cuối cùng con cũng làm được rồi. Mẹ cứ tưởng cả đời này con… gặp trục trặc, cảm tạ trời đất!”
“Bố con nói ngày mai sẽ bay về, phải nhanh chóng bàn chuyện cưới xin thôi. Nhỡ đâu cô bé đó tỉnh táo lại rồi bỏ chạy thì rắc rối đấy.”
“Mừng quá, cuối cùng cũng có người chịu… rước con! Hơn ba mươi năm mới có một bóng hồng bên cạnh, con mà dọa người ta chạy mất, mẹ không tha đâu đấy!”
Lục phu nhân cười rạng rỡ, mặt mày hớn hở không giấu nổi niềm vui. Lãnh Hạo ngồi bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng, nhìn Lục Cảnh Thần đầy cảm thông.
Lục Cảnh Thần tài giỏi thế nào đi nữa, trong mắt ba mẹ vẫn là “hàng tồn kho” suốt mấy chục năm, giờ mới có người để lòng.
Thật là… cũng thảm!
Lục Cảnh Thần chau mày, sắc mặt tối lại, nhưng không thể cãi lời mẹ. Hắn đành ho nhẹ mấy tiếng, trầm giọng đáp:
“Mẹ à, cô ấy chưa có thai đâu. Với lại, con trai mẹ hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
“Chưa có thai sao?”
Lục phu nhân thoáng thất vọng, ánh mắt trùng xuống. Bà còn đang mong sớm được bồng cháu nội, thế mà…
Lục Cảnh Thần thấy vậy liền chữa cháy:
“Con chỉ mới ‘gieo hạt’ tối qua thôi, làm sao có kết quả nhanh như vậy được.”
Lục phu nhân gật đầu đại khái, nhưng sắc mặt vẫn lộ rõ vẻ hoài nghi.
Đúng lúc bầu không khí trong phòng khách đang trầm xuống thì từ cầu thang vọng lại một giọng nói quen thuộc:
“Lục Cảnh…”
Diệp Uyển vừa mở miệng đã lập tức im bặt. Những lời định mắng Lục Cảnh Thần liền nghẹn lại nơi cổ họng. Cô ngây người đứng ở bậc thang, khẽ chớp mắt nhìn về phía người phụ nữ lạ đang đứng giữa nhà.
Lục phu nhân nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Diệp Uyển, hai mắt bà sáng rực, khuôn mặt lập tức rạng ngời.
Nhìn kỹ thêm chút nữa, bà khẽ nhíu mày như thể cảm thấy gương mặt này rất quen, rồi lên tiếng dò hỏi:
“Cô bé này là…”
Lãnh Hạo nhanh như chớp nhảy khỏi sofa, tươi cười, còn dùng khẩu hình ám chỉ “con dâu” rồi chủ động thay Lục Cảnh Thần giới thiệu:
“Dì à, đây là tiểu thư nhà họ Diệp. cháu gái của ngài Diệp Thành Hải, rất có tiếng ạ!”
“Họ Diệp? Là… Diệp Uyển sao? Ôi, không ngờ tiểu Uyển lớn lên lại xinh đẹp thế này!”
Lục phu nhân vui mừng bước tới. Diệp Uyển đứng ngây ra, liếc nhìn Lục Cảnh Thần như cầu cứu. Dù vậy, cô vẫn lịch sự cúi đầu chào, mỉm cười nhẹ nhàng.
Lục phu nhân bất chợt nắm lấy tay cô, hành động vô tình đụng vào chỗ còn ê ẩm khiến Diệp Uyển khẽ nhíu mày, bật lên một tiếng rên khe khẽ.
Lục phu nhân vội vàng hỏi han:
“Sao vậy Tiểu Uyển? Con bị đau à?”
Diệp Uyển ngượng ngùng lắc đầu, nhưng bà đã nhanh tay vén nhẹ tay áo cô lên. Trước mắt là hàng loạt dấu vết xanh tím nhàn nhạt. Lục phu nhân lại kiểm tra tiếp mấy chỗ khác.
Sắc mặt bà lập tức sầm lại. Với kinh nghiệm của người từng trải, bà hiểu rõ ý nghĩa của những vết tích ấy là gì.
Bà quay sang lườm con trai, giọng trách móc gay gắt:
Có thể bạn quan tâm
“Cảnh Thần! Mẹ sinh mày tuổi mùi, sao cứ thích hóa chó thế hả con?”
“…”
Lục Cảnh Thần cúi mặt im lặng, không phản bác nổi.
Lãnh Hạo thì bịt miệng không kịp, bật cười thành tiếng trước màn “xử lý tại chỗ” của Lục phu nhân.
Lục phu nhân quay lại, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Uyển:
“Tiểu Uyển, bác sẽ phạt Cảnh Thần, con đừng giận nhé. Nào, để bác dìu con xuống.”
“Đi chậm thôi, cẩn thận một chút…”
Bà dịu dàng dìu cô bước từng bậc thang xuống, cử chỉ đầy ân cần. Diệp Uyển ngoan ngoãn phối hợp, miệng khẽ dạ, tim khẽ rung động.
Không ngờ lần đầu gặp mẹ Lục Cảnh Thần lại là trong hoàn cảnh ngại ngùng thế này. Nhưng phải công nhận, mẹ hắn rất hiền hậu, dịu dàng, khiến cô thấy ấm lòng.
Sau đó, bà dẫn Diệp Uyển đến phòng khách ngồi nghỉ. Trong lòng Lục phu nhân đã hoàn toàn hài lòng với cô gái này. Lần này, ông Lục vừa về, bà nhất định phải nhanh chóng thúc đẩy chuyện cưới xin. Dù sao, hai nhà Lục. Diệp cũng vốn đã thân thiết từ lâu.
“Thần à,”. Lãnh Hạo khẽ nghiêng người thì thầm. “Xem ra cậu chọn vợ quá chuẩn rồi đấy, mẹ cậu thích Diệp Uyển lắm kìa.”
“Nhưng mà…”. Anh nhìn sang Diệp Uyển. “Diệp Uyển lại… rất thù cậu!”
Lãnh Hạo chậc lưỡi vỗ vai Lục Cảnh Thần, ánh mắt trêu chọc. Lục Cảnh Thần chỉ hừ một tiếng, không buồn đáp.
Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện rõ vẻ đắc ý. Lục phu nhân mà đã vừa mắt rồi thì Diệp Uyển có chạy đằng trời cũng không thoát.
“Tiểu Uyển, con ở lại dùng cơm với cả nhà nhé!”
Diệp Uyển định từ chối thì Lục Cảnh Thần đã thong thả ngồi xuống, lên tiếng trước:
“Mẹ chồng đã lên tiếng, em không nên làm phật lòng.”
Mẹ chồng? Trời ạ! Hắn vừa nói cái gì thế?
Diệp Uyển trợn mắt lườm hắn, cố gắng nhịn để không nổi đóa. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu đồng ý. Nhìn vẻ mặt hả hê của hắn, cô càng uất nghẹn.
“Lãnh Hạo, con cũng ở lại dùng cơm với dì luôn nhé!”
“Vâng ạ!”
Trong lúc chờ dùng cơm, Diệp Uyển ngồi trò chuyện với Lục phu nhân. Ngoài mặt cô vui vẻ, nhưng trong lòng thì thấp thỏm, không yên.
Tầm nửa tiếng sau, quản gia ra báo bữa cơm đã sẵn sàng, mọi người cùng vào bàn.
Vừa ngồi xuống, bác Điệp liền mang ra một chén nước có màu sắc hơi đậm, đặt trước mặt Diệp Uyển. Cô nhíu mày khó hiểu định hỏi thì Lục phu nhân đã lên tiếng trước:
“Cái gì đây, bác Điệp?”
“Dạ, là thuốc bổ trợ… giúp dễ thụ thai, theo yêu cầu của cậu Lục ạ.”
Nghe xong, Diệp Uyển suýt sặc nước. Cô liếc xéo sang Lục Cảnh Thần, ánh mắt muốn thiêu rụi hắn tại chỗ.
Tên khốn! Còn định lén cho cô uống thuốc gì đây?
Lục phu nhân nhíu mày:
“Chậc, thuốc này không cần thiết. Việc có thai là do Cảnh Thần chứ Tiểu Uyển còn trẻ trung như vậy, sức khỏe chắc chắn không có vấn đề gì.”
“…”