Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 12
Lục Cảnh Thần lập tức câm nín.
“Chén thuốc này đưa cho Cảnh Thần uống.”
“Ơ… mẹ…”
“Im miệng! Uống đi. Mẹ thấy con dạo này cứ ‘yếu yếu’ thế nào ấy.”
Lục Cảnh Thần sững người.
Hắn liếc sang Diệp Uyển, hỏi giọng lấp lửng:
“Uyển Uyển, theo em thì… anh yếu hay mạnh?”
Diệp Uyển khựng lại, rõ ràng bị đẩy vào thế bí. Cô ngại ngùng nhìn quanh, thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình như chờ đợi câu trả lời. Cô cắn răng, môi mím chặt, rồi bỗng bật ra một chữ:
“Mạnh!”
Dứt lời, Diệp Uyển chỉ muốn vả vào miệng mình ngay lập tức. Nhưng cô biết nếu nói “yếu”, chưa biết chừng tên Lục Cảnh Thần kia sẽ lôi cô lên phòng để… chứng minh lại!
Lục Cảnh Thần khoanh tay, cười đắc ý:
“Người từng trải nghiệm đã xác nhận. Mẹ tin rồi chứ?”
Lục phu nhân nghiêm mặt lườm hắn một cái, rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Ừ, mạnh là tốt. Vậy bác yên tâm giao Cảnh Thần cho con quản lý. Tùy ý sử dụng.”
Lục phu nhân mỉm cười dịu dàng, gắp cho Diệp Uyển miếng thịt bò. Diệp Uyển ngoài mặt ngoan ngoãn, trong lòng thì gào thét.
Quản gì mà quản! Có cho cô cũng không thèm! Bà ấy liệu có biết con trai mình là kẻ lưu manh vô sỉ cỡ nào không?
Lục Cảnh Thần bên ngoài thì trông đứng đắn, nhưng bên trong thì…
“Cháu… cháu không dám nhận đâu ạ.”
“Em dâu à, hàng dùng rồi không thể hoàn trả đâu.”. Lãnh Hạo phụ họa.
Diệp Uyển nín thinh, chỉ biết nghiến răng. Tất cả cũng tại mình, nổi hứng bao trai làm gì, giờ thì…
Lục phu nhân dường như nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, liền nhẹ giọng:
“Cảnh Thần tuy không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng tính tình nó chín chắn, công việc vững vàng, lại biết nhường nhịn. Con thử tìm hiểu xem sao, biết đâu sẽ hợp.”
Diệp Uyển cười nhẹ, gật đầu qua loa cho có, trong lòng chỉ mong bữa cơm kết thúc sớm để cô có thể chuồn về nhà. Chỉ cần về tới Diệp Gia, mọi thứ sẽ quay lại đúng quỹ đạo.
Lục Cảnh Thần thì chỉ im lặng, từ đầu đến cuối không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo cô, sắc lạnh và đầy ẩn ý.
Bữa cơm kết thúc, Lục phu nhân muốn giữ cô ở lại chơi thêm, nhưng Diệp Uyển khéo léo từ chối. Lục Cảnh Thần cũng không làm khó, ngoan ngoãn đưa cô về.
Về đến nhà, Diệp Uyển thở phào như trút được gánh nặng. Cô lên phòng, ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.
Phải đến khi dì Bắc lên gọi, cô mới choàng tỉnh.
“Uyển Uyển!”
Cô ú ớ mở mắt, thấy dì Bắc đang ngồi bên mép giường, khuôn mặt rạng rỡ.
Dì Bắc là người nuôi cô từ nhỏ, từ sau khi mẹ cô mất, luôn như người mẹ thứ hai.
Cô cuộn tròn trong chăn, giọng lười biếng:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Có thể bạn quan tâm
“Con mau thay đồ xuống lầu đi.”
“Để làm gì ạ?”
Diệp Uyển ngáp dài, mắt vẫn nhắm tịt.
“Lục gia mang sính lễ đến hỏi cưới con rồi đấy.”
“… Hỏi cưới? Dì nói ai cơ ạ?”
Diệp Uyển lập tức bật dậy, mắt trợn tròn. Dì Bắc mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay cô, chậm rãi nói rõ:
“Là ngài Lục Cẩn Dực và phu nhân Tuyết Ái, cùng con trai là Lục Cảnh Thần, đến nhà mình hỏi cưới.”
Diệp Uyển choáng váng, vò đầu kêu trời rồi vội vã chạy vào phòng tắm rửa mặt thay đồ.
Dì Bắc bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Hồi trước nghe tin kết hôn với Ôn thiếu gia cũng không thấy con bé hấp tấp thế này. Xem ra lần này thật sự là… nóng lòng rồi.
Nhưng mà cũng phải công nhận, Lục thiếu có vẻ hợp với Tiểu Uyển hơn Ôn Viễn nhiều.
Diệp Uyển sửa soạn xong, đi xuống lầu. Đứng ở cầu thang, cô ngạc nhiên khi thấy cả nhà đã đông đủ, ngay cả mẹ con Diệp Tâm cũng có mặt.
Điều khiến cô há hốc mồm là… sính lễ xếp đầy từ phòng khách ra tận cửa.
Cô vỗ trán, nhăn mặt: Trời ạ! Có cần phô trương đến mức này không?
Diệp Uyển lật đật bước tới, lễ phép cúi đầu chào hai vị khách nhà họ Lục:
“Cháu chào hai bác ạ!”
“Sao lại gọi là bác? Phải gọi là bố mẹ rồi!”. Lục Cẩn Dực vui vẻ đáp, ánh mắt đầy thiện cảm.
“Tiểu Uyển, mọi người đã bàn xong chuyện của hai con rồi.”. Ông nội Diệp cười rạng rỡ.
“Bàn… bàn xong rồi ạ?”. Diệp Uyển choáng váng.
Trời đất, cô mới xuống chưa đầy năm phút, đã “bàn xong” chuyện hôn nhân? Còn chưa ai hỏi ý kiến cô cơ mà!
Ông nội Diệp hạ giọng tiếp lời:
“Đúng vậy! Hôn lễ sẽ tổ chức sau đám cưới của Diệp Tâm và Ôn Viễn hai tuần, để tiện bề chuẩn bị.”
Diệp Uyển sững người, chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe bố mẹ của Lục Cảnh Thần nhã nhặn tiếp lời:
“Tiểu Uyển à, bố mẹ rất vui khi con đồng ý cưới Cảnh Thần.”
“Chịu rước cục hàng tồn kho lâu năm này đúng là thiệt thòi cho con. Cảnh Thần, bố mẹ giao hết cho con đấy.”
Diệp Uyển đứng đơ như tượng, cổ họng nghẹn cứng không thốt nổi câu gì. Cô lén liếc sang Lục Cảnh Thần, thấy hắn đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, mỉm cười như… cô dâu chờ gả.
Trời đất, rõ ràng cô mới là người mang phận nữ nhi!
Cô định mở lời phân bua thì lại thấy ông nội đang cười rạng rỡ, nét mặt đầy nếp nhăn vì vui mừng. Nhìn dáng vẻ ấy, tự dưng cô nghẹn lòng. Cô không nỡ phá hỏng niềm vui của ông.
Diệp Uyển mím môi im lặng. Nhìn quanh, ai ai cũng tươi cười hớn hở, chỉ có ba cô và mẹ con Diệp Tâm là gượng gạo. Cũng phải thôi. ba cô làm sao ngờ rằng sau khi cô bị Ôn Viễn bỏ rơi lại có thể được gả vào Lục gia danh giá. Không vui là điều dễ hiểu.
Còn mẹ con Diệp Tâm thì cứ tưởng đã “cướp” được miếng bánh ngon lành, ai ngờ lại xuất hiện một miếng bánh cao cấp hơn. Không tức mới lạ.
Diệp Uyển khẽ nhếch môi, trong lòng không giấu được sự hả hê. Xem như lần này, cô đã gỡ lại tất cả thể diện bị đánh mất hôm nào.