Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 14
Diệp Uyển cau mày. Mong ngóng cái gì mà mong ngóng! Cô lập tức cầm lấy chiếc gối ném thẳng vào mặt hắn.
Trời ơi, chắc hắn uống nhiều rượu đến lú lẫn rồi!
Cô hít sâu cố giữ bình tĩnh, rồi chỉ tay về phía sofa:
“Anh ngủ bên kia! Đừng có đòi hỏi gì thêm.”
Dứt lời, cô nằm xuống giường, lật sách đọc tiếp. Lục Cảnh Thần không nói gì, lẳng lặng bước vào nhà tắm.
Khoảng 20 phút sau, hắn bước ra với chiếc khăn trắng quấn ngang hông. Diệp Uyển vừa liếc qua thì giật mình đánh rơi sách.
“Lục… Lục Cảnh Thần, anh làm gì đấy? Mặc đồ vào đi!”
“Anh làm rơi đồ xuống sàn, ướt hết rồi.”
“Ướt…?” Cô nghiến răng.
Tên này rõ ràng đang cố tình!
Diệp Uyển nuốt nước bọt, lùi về phía góc giường, trừng mắt nhìn hắn:
“Trong nhà tắm có áo choàng, vào mặc đi.”
“Uyển…”
“Đứng yên tại chỗ!”. Giọng cô bắt đầu run.
Mặt cô tái đi khi thấy ánh mắt hắn đầy ẩn ý. Cô liếc xuống phía dưới, lúng túng hỏi:
“Anh… anh giấu cái gì dưới khăn đấy? Cứ… nhô nhô lên như thế là sao?”
“Không giấu gì cả. Hàng thật. Anh đã cố đè nó xuống rồi mà nó không chịu yên.”
“Anh…! Mau tìm gì đó trói nó lại, nghe chưa?”
“Uyển, nó cũng biết đau đấy. Em nỡ đối xử tệ thế với nó sao? Nếu hỏng, người chịu thiệt cũng là em thôi, bé à.”
Hắn cong môi cười, từng bước chậm rãi tiến về phía cô. Nét mặt không còn men rượu, chỉ còn lại sự tự tin đầy nguy hiểm của kẻ lưu manh chính hiệu.
Diệp Uyển lùi sâu vào góc giường, mặt trắng bệch. Cô bắt đầu lo sợ.
Người ta bảo khi đàn ông uống rượu, hormone có thể khiến cảm xúc trở nên nhạy bén hơn, thậm chí dẫn đến… khó kiểm soát.
Cô ngó xuống thêm lần nữa, trong lòng chỉ biết kêu trời. Thứ ấy rõ ràng không bình thường!
Vừa định bỏ chạy thì bị hắn nhanh tay giữ lại, chỉ trong vài giây đã bị áp sát.
“Aaaa! Tên khốn, anh đè lên người tôi rồi đó!”
Lục Cảnh Thần vẫn nhếch môi cười:
“Uyển… cái đó của anh… hình như sắp… làm thủng bụng em mất.”
Diệp Uyển đỏ bừng mặt, lắp bắp:
“Lục Cảnh Thần, anh… anh mau thu nó lại!”
Hắn nhìn xuống, cố tình cọ nhẹ, giọng khàn:
“Muốn anh thu? Vậy thì phải xem em thể hiện thế nào.”
“Anh đi mà tìm ai khác! Tôi không có sức vật lộn với anh.”
Diệp Uyển hét lên rồi tung chân đạp. Nhưng cú đá của cô không may lại… trúng ngay chỗ hiểm.
Cơ thể Lục Cảnh Thần lập tức khựng lại, mặt trắng bệch. Hắn rên rỉ, rồi đổ ập xuống người cô.
“Cảnh Thần…? Này, anh không sao chứ?”
Cô lay lay hắn, thấy hắn vẫn ôm bụng, trán vã mồ hôi, cô hoảng hốt ngồi bật dậy.
Có thể bạn quan tâm
“Anh… anh thật sự bị sao rồi à? Tôi không cố ý…”
Lục Cảnh Thần nhăn nhó, cuộn mình lại, giọng yếu ớt:
“Uyển… em có ý định… mưu sát chồng mình sao?”
Diệp Uyển trợn mắt, rồi lại lúng túng:
“Hay… hay tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?”
“…”
Hắn im lặng vùi đầu vào chăn. Lục Cảnh Thần. tổng tài lạnh lùng, đời tư sạch sẽ kín tiếng. mà giờ lại rơi vào cảnh nửa đêm vào viện vì lý do… “bị vợ sắp cưới ra đòn chí mạng”, thì thật sự không còn mặt mũi gặp ai. Chuyện này mà lộ ra chắc chắn sẽ thành đề tài hot đầu tuần trên mọi mặt báo.
Vẫn ôm chặt phần bụng dưới, hắn hờn dỗi thốt lên:
“Anh không đi viện đâu.”
“Không đi? Vậy bỏ tay ra, tôi kiểm tra xem sao.”
Lục Cảnh Thần ngoan ngoãn buông tay. Diệp Uyển cắn răng kéo khăn xuống, trong lòng thầm than: cũng do mình lỡ tay, giờ phải chịu trách nhiệm thôi.
Cô thận trọng quan sát, trong đầu không khỏi lo lắng. chẳng biết sau này còn “vận hành” được không… Nhưng giờ quan trọng là làm dịu đi cơn đau trước mắt đã.
Diệp Uyển nhẹ nhàng xoa xoa, thái độ không tình nguyện nhưng đành chịu. Lục Cảnh Thần vẫn không tha, trách móc:
“Uyển Uyển, không lấy anh thì thôi, có cần dùng bạo lực triệt sản người ta vậy không?”
“Đáng đời!”
“Nếu em không muốn kết hôn, vậy chúng ta hủy hôn đi.”
Câu nói làm Diệp Uyển lập tức dừng tay, mắt sáng lên, hớn hở hỏi lại:
“Thật à? Anh sẽ nói lại chuyện hôn sự với ông tôi chứ?”
“Ừ. Dù sao cũng không thể cưới một người không đặt trái tim ở mình.”
Diệp Uyển nhướng mày:
“Xem ra cú đó không chỉ đánh vào người, mà còn thông luôn cả não anh.”
Lục Cảnh Thần nằm thản nhiên trên giường, môi khẽ cong:
“Nhưng… muốn hủy hôn cũng phải trả lại những thứ em đã lấy của anh.”
“Này! Nếu lại là chuyện… ‘trinh tiết’ gì gì của anh thì tôi miễn bàn. Đừng lôi ra dọa tôi.”
Hắn bật cười, lắc đầu:
“Không. Thứ em phải trả lại là… ‘con’ của anh.”
Diệp Uyển trừng mắt:
“Gì cơ?! Tôi chưa bao giờ lấy con cái gì của anh cả!”
“Ý anh là… những đứa nhỏ tương lai.”
“???”
“Anh toàn dùng hàng thật, không đeo gì hết. Nếu em muốn chia tay, vậy gom hết lại trả cho anh đi.”
“Anh muốn đòi lại… những đứa chưa hình thành? Anh điên rồi!”
“Trả lại bằng cách nào là chuyện của em.”
“…”