Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 20
Chẳng mấy chốc, Lục Cảnh Thần đã phơi khô xong, quay trở lại đưa cho cô, nét mặt đầy quan tâm:
“Uyển, em chắc chắn không cần đến bệnh viện?”
Diệp Uyển cảm thấy tim mình khẽ rung lên, lồng ngực nhẹ nhàng dậy sóng. Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ hẳn:
“Không nghiêm trọng đâu. Anh ra ngoài giúp em nhé?”
Thấy cô kiên quyết, hắn đành gật đầu rồi rời khỏi phòng. Nhưng Lục Cảnh Thần vẫn không yên tâm, liền xuống hỏi thêm bác Tần một vài điều.
Khoảng 20 phút sau, hắn quay lại với một ly nước ấm và túi chườm. Diệp Uyển nằm trên giường, mắt mở to ngạc nhiên nhìn hắn:
“Em uống đi, còn cái này để chườm bụng.”
“Sao anh… biết phải dùng mấy cái này?”
“Anh hỏi bác Tần rồi.”
Diệp Uyển mím môi, khẽ gật đầu nhận lấy.
Suốt buổi tối hôm đó, Lục Cảnh Thần luôn tay xoa nhẹ phần bụng dưới cho cô. Diệp Uyển cảm thấy dễ chịu đến mức bất ngờ. Một lúc sau, cô nằm yên tận hưởng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, cô thay xong thì xuống tầng dùng bữa sáng.
“Em thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi. Cảm… cảm ơn anh.”
Lục Cảnh Thần mỉm cười, dịu dàng gắp đồ ăn cho cô, giọng mang theo ý trêu ghẹo:
“Vợ à, mỗi đêm em đều hành hạ anh, giờ còn khách sáo gì nữa?”
Diệp Uyển bĩu môi, không đáp, cúi đầu cắn miếng bánh mì.
Lục Cảnh Thần cười khẽ, nhấp một ngụm cà phê. Đúng lúc đó, điện thoại reo. Trên màn hình hiện tên Hạo thiếu. Hắn thong thả nhấc máy:
“Tôi nghe.”
“Cảnh Thần, cậu xem tin tức chưa?”
“Tin gì?”
Hắn vẫn nhẩn nha uống cà phê, ánh mắt liếc sang Diệp Uyển đang ăn sáng.
“Là tin về chuyện tối qua hai đứa tôi trong cửa hàng… mua đồ cho em dâu cậu! Trời đất, cái thứ đó rõ ràng chỉ dành cho phụ nữ mà tôi… tôi…”
Giọng Hạo thiếu đột nhiên gào lên thảm thiết:
“Trời ơi! Đêm qua tôi còn háo hức về nhà tự thử, bây giờ nó vẫn còn… trên người tôi!”
Phụt—khụ khụ!
Lục Cảnh Thần suýt sặc cà phê.
“Khụ… Hạo thiếu, cậu…”
Miệng vì sặc cà phê mà không thốt thành lời, Lục Cảnh Thần vội đặt ly xuống, giơ tay vỗ ngực. Trong đầu vẫn chưa thể hình dung chính xác thứ đêm qua xé vỏ sẽ trông như thế nào. Vì mải chăm sóc Diệp Uyển cả buổi tối, hắn cũng quên mất chuyện tìm hiểu kỹ.
Giờ nghe Hạo thiếu nói đó là sản phẩm chỉ dành riêng cho phụ nữ… quả thực là một điều may mắn.
Đầu dây bên kia, giọng càm ràm của Hạo thiếu vẫn đều đều vang lên:
“Trời ơi, đàn ông sao có thể dùng mấy thứ đó được chứ! Cảnh Thần, tuyệt đối không được tranh dùng với em dâu!”
Diệp Uyển: “???”
Cô vô tình nghe được đoạn đối thoại do loa điện thoại để khá lớn. Miếng bánh mì vừa gặm rớt ngay xuống bàn, cô ngẩn người, mắt khẽ liếc sang hắn, rồi từ từ đảo ánh nhìn xuống… khu vực giữa thắt lưng.
Cô khó khăn nuốt nước miếng, mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ lẫn hoang mang:
Có thể bạn quan tâm
“Hai người… hai người bị gì vậy? Biến thái thật rồi sao? Lục Cảnh Thần, anh dám dùng đồ của phụ nữ chúng tôi?”
Lục Cảnh Thần lập tức tái mặt, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn xua tay liên tục, lắc đầu giải thích:
“Không có! Anh không dùng gì hết!”
“Em không tin thì… kiểm tra đi!”
Dứt lời, hắn kéo tay cô đặt ngay lên phần bụng dưới của mình — để chứng minh rằng mình hoàn toàn bình thường.
Bàn tay cô vừa chạm vào, quả thật… chỉ cảm nhận được lớp vải bình thường. Diệp Uyển rút tay về, trừng mắt nhìn hắn như thể vẫn chưa hết nghi ngờ.
Thở dài ngán ngẩm, cô đặt đũa xuống, bỏ bữa sáng dở dang, quay người đi lên phòng.
Lục Cảnh Thần thấy thế vội gọi:
“Uyển, em còn chưa ăn xong mà!”
“Không ăn nữa.”
Cô đáp gọn rồi bước nhanh lên lầu. Lục Cảnh Thần vò đầu, liếc nhìn chiếc điện thoại, nghiến răng thầm rủa:
“Lãnh Hạo, cái đồ phá rối! Bữa sáng đẹp đẽ của tôi mà cũng không để yên.”
Từ điện thoại, tiếng Hạo thiếu vẫn vang lên giễu cợt:
“Anh em tốt mà! Tôi nhắc nhở cậu sớm để khỏi lỡ tay dùng như tôi.”
“Nếu tôi không nói, chắc giờ cậu cũng đang bóc ra thử nghiệm rồi.”
Lúc này, từ đầu dây còn phát ra tiếng sột soạt rõ ràng khiến Lục Cảnh Thần cau mày:
“Gì thế? Cậu đang làm gì đấy?”
“Hỏi thừa? Đang cởi ra chứ làm gì. Không lẽ mặc luôn cả ngày?”
Lục Cảnh Thần bó tay, xoa trán thở dài, rồi sực nhớ chuyện quan trọng liền nghiêm giọng hỏi:
“Tin tức tối qua… xử lý xong chưa?”
“Trời đất, cậu tưởng tôi để yên chắc? Mặt mũi Hạo thiếu này đáng giá lắm, nhà họ Lãnh còn trông chờ có người nối dõi mà.”
Lục Cảnh Thần thở phào, nhưng ngay sau đó nhếch môi cười châm chọc:
“Việc lấy vợ sinh con cứ để anh cậu lo. Còn cậu… tiếp tục trải nghiệm sản phẩm nữ giới đi.”
“Tôi thấy cũng hay mà. Mát mẻ dễ chịu, không sợ bí.”
“Hay lắm. Tôi sẽ đặt cho cậu cả xe tải dùng dần.”
Dứt lời, Lục Cảnh Thần dứt khoát cúp máy, không cho đầu dây bên kia kịp lên tiếng. Hắn đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lên xem Diệp Uyển ra sao.
Vừa đến chân cầu thang, đã thấy cô từ trên bước xuống.
“Ngày mai em dọn đến đây ở đi!”
Diệp Uyển lập tức nhíu mày, giọng mang chút châm chọc:
“Lục Cảnh Thần, chúng ta còn chưa cưới hỏi gì, anh đã muốn đưa tôi về sống chung? Muốn làm gì tôi?”
Lục Cảnh Thần nhếch môi, dáng vẻ gian xảo. Hắn tiến lại, giơ tay đón lấy túi xách trong tay cô, tay kia vòng qua ôm eo cô, giọng trầm thấp:
“Đến người em còn cho anh ‘vào’, giờ còn sợ ở chung?”
“Anh…”