Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 33
Không ai đáp lời, cô nhướng mày nhìn ra, chỉ thấy hắn đang hì hục bơi về phía gì đó ngoài khơi. Cô cảm thấy khó hiểu, tiến lại gần chỗ Tôn Diên và Lãnh Thiên, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh Diên, Cảnh Thần với Hạo thiếu vẫn chưa chịu lên à? Họ đang thi bơi à?”
Lãnh Thiên thấy Chỉ Nhiên ngó nghiêng liền vội vàng kéo cô ra chỗ khác, tránh để nhìn thấy những cảnh không nên thấy.
Chỉ Nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị anh vòng tay ôm eo, nhẹ nhàng đưa đi.
Diệp Uyển ngơ ngác nhìn theo.
Tôn Diên khoanh tay, bật cười một tiếng rồi tỉnh bơ đáp lại:
“Đúng thế! Cảnh Thần nhà em đang thi bơi với biển cả. Nếu thua, sẽ bị biển đoạt mất chiếc quần bơi đấy.”
“Hả?”. Diệp Uyển tròn mắt.
Cô nhíu mày, chưa kịp hỏi thêm thì Tôn Diên tiếp tục cười khàn:
“Em dâu nhìn kìa, Cảnh Thần sắp giành lại chiến thắng rồi đấy!”
Diệp Uyển hơi nghi hoặc, ánh mắt dán ra biển. Cô nheo mắt lại… khoan đã! Thứ trong tay Lục Cảnh Thần là… là quần bơi? Một tím, một hồng chấm bi?
Cô hoảng hốt che miệng, lắp bắp:
“Đó… là quần thật sao?”
“Chà, mắt em dâu tinh thật đấy, liếc một cái đã nhận ra ngay.”. Tôn Diên làm bộ ngạc nhiên, vỗ tay tán thưởng.
Đến lúc này Diệp Uyển mới hiểu ra chuyện, mặt cô đỏ bừng. Cô sải chân đi nhanh tới, chống nạnh hét lớn:
“Lục Cảnh Thần! Anh đúng là… có cái quần cũng không giữ được, vậy chuyện lớn còn làm nổi gì?”
“Anh muốn thả rông luôn hả? Có tin em mua dây xích buộc lại không?”
“Anh, mau lên bờ ngay cho em!”
Lục Cảnh Thần vội mặc lại quần, nghe tiếng mắng mỏ quen thuộc liền lật đật lội lên bờ, khuôn mặt vừa đáng thương vừa buồn bã, lén lút nhìn cô.
“Anh…”
“Về phòng!”
Không buồn nghe hắn nói hết câu, Diệp Uyển lạnh lùng xoay lưng bước đi.
Cô lắc đầu ngán ngẩm, giữa thanh thiên bạch nhật mà để tụt quần thế này… cũng may nơi đây là đảo tư nhân, nếu không thật không biết giấu mặt vào đâu.
Tôn Diên ôm bụng nín cười, hẩy tay ra hiệu:
“Mau theo dỗ dành đi, vợ chồng về phòng tự bảo ban nhau!”
Lục Cảnh Thần im lặng chạy theo vợ.
Đợi đến khi bóng hắn khuất dần, Hạo thiếu mới thập thò trồi lên, dáng vẻ ngó nghiêng đầy cảnh giác.
Tôn Diên ho khẽ vài tiếng:
“Đi hết rồi!”
Hạo thiếu thở phào, vuốt tóc, nở nụ cười ngụy trang cho qua chuyện.
Tôn Diên chỉ lắc đầu ngao ngán rồi ngoảnh mặt bước đi.
Chuyến du lịch kết thúc sau hai ngày. Mọi người trở lại với công việc thường ngày.
Lục Cảnh Thần và Diệp Uyển bắt đầu hoàn tất những việc chuẩn bị cho hôn lễ.
Hôm nay, họ đến thử lại trang phục cưới. Nhưng Diệp Uyển lại không mặc vừa chiếc váy ban đầu. Ba vòng bỗng dưng tăng lên, đặc biệt là vòng hai.
Nhà thiết kế khẽ thở dài:
“Diệp tiểu thư, xin lỗi… khóa kéo không lên được.”
Diệp Uyển ngượng ngùng xoa bụng, cười nhẹ:
“Phải xin lỗi tôi mới đúng, hình như tôi tăng cân.”
Lúc đầu chiếc váy được may đúng theo số đo chuẩn, bây giờ mập lên chút đỉnh, không mặc vừa cũng dễ hiểu.
Nhà thiết kế ngẫm nghĩ rồi đề nghị:
“Chúng ta có hai lựa chọn. Một là cô giảm cân cấp tốc, hai là tôi sẽ nới váy. Nhưng nếu nới, chiếc váy sẽ không còn giữ được dáng nguyên bản.”
Diệp Uyển lưỡng lự.
Lục Cảnh Thần đứng gần đó, ánh mắt sáng rực, các dấu hiệu lạ trong những ngày qua chợt xâu chuỗi lại.
Có thể bạn quan tâm
Hắn khẽ bụm miệng, khóe môi cong lên.
Có khi nào… cô đang mang thai?
Hắn không nói không rằng, lập tức nắm tay cô kéo đi.
“Ơ, em đang thử váy mà!”
“Không thử nữa, chật thì đặt may váy khác!”
“Hả?”
“Đi với anh!”
Diệp Uyển khó hiểu.
Lục Cảnh Thần dẫn cô đến thẳng bệnh viện.
“Anh bị sao thế? Tự dưng tới đây?”
“Không phải anh, là em.”
“Em? Nhưng em đâu có bệnh gì!”
Hắn không nói gì, đưa cô đến thẳng khoa sản.
“Anh đã đặt lịch.”
Diệp Uyển mở to mắt nhìn hắn, tay khẽ đặt lên bụng, chần chừ:
“Cảnh Thần… anh nghĩ em có thai?”
Lục Cảnh Thần hạnh phúc gật đầu, nhẹ nhàng xoa bụng cô.
“Bảo bối nhỏ… Uyển, anh sắp được làm bố rồi!”
Diệp Uyển cười cười, chọc ghẹo:
“Anh tưởng anh lợi hại lắm à? Cái này… là mỡ bụng thôi!”
Cô vỗ nhẹ vào bụng, mặt nghiêm túc nói tiếp:
“Lục Cảnh Thần, anh nên xem lại hiệu suất làm việc của mình đi, kém quá rồi đấy.”
Hắn đứng đơ người.
Thấy hắn ngơ ngác, Diệp Uyển nhịn cười.
Thật ra, lúc mới phát hiện vòng hai tăng lên, cô cũng bán tín bán nghi nên đã âm thầm mua que thử. Nhưng tất cả đều một vạch.
Cô có chút hụt hẫng.
Y tá đứng bên cạnh cố nhịn cười, ánh mắt lén nhìn hai người.
Lục Cảnh Thần tối mặt, cảm giác như bị xúc phạm nghiêm trọng.
Hắn khẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, không cho cô lùi lại.
Diệp Uyển luống cuống vì đang ở bệnh viện đông người, đẩy đẩy nhẹ hắn nhưng không được.
Lục Cảnh Thần nhếch môi, nửa cười nửa gian:
“Về nhà.”
Diệp Uyển đỏ mặt tía tai.
“Cảnh Thần! Em… chỉ lỡ lời thôi chứ không có ý chê anh đâu!”
“…”