Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 61
Cô cũng giật mình hoảng sợ khi máu nhuộm đỏ vai áo anh.
Chiếc xe bị ép đến mất lái, chao đảo giữa đường, khiến nhiều người đi đường hoảng sợ dạt ra.
Tài xế hô lên:
“Cố Tổng! Chúng đang ép xe lao xuống cây cầu!”
Mặt anh tái đi, nghiến răng gằn từng chữ:
“Lũ khốn kiếp!”
Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt đang hoang mang của cô, giọng nói dịu lại:
“Đừng sợ. Ôm chặt tôi. Tôi sẽ không để em và con gặp chuyện gì đâu.”
Nhưng cô không thể an tâm, bởi ngay sau đó, toàn bộ kính xe lại tiếp tục bị đập vỡ. Mục tiêu của chúng dường như không chỉ là ép xe rơi xuống cầu… mà còn là gì khác?
Anh thoáng suy nghĩ, rồi bất ngờ nói lớn:
“Phanh xe lại!”
Tài xế lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu:
“Phanh… phanh xe đã bị cắt rồi, thưa Cố Tổng!”
“Cái gì?”. Anh bắt đầu cảm thấy loạn nhịp. Nhưng điều khiến anh khó hiểu hơn chính là. tại sao sau khi đập kính, bọn chúng lại lập tức rời đi? Như thể… mục tiêu chỉ là một lời cảnh cáo.
Tài xế hỏi trong hoảng loạn:
“Cố Tổng! Giờ phải làm sao?!”
“Nhảy ra.”
“Hả? Cố Tổng, chuyện này...”
“Nếu không muốn chết trong xe, thì nhảy.”. Anh dứt khoát.
Rồi anh quay sang nhìn cô. Nhảy khỏi xe ở tốc độ thế này là vô cùng nguy hiểm, khả năng mất mạng rất cao. Nhưng anh không muốn lặp lại bi kịch như với Tô Sam Sam. Lần này, anh phải bảo vệ cô bằng mọi giá.
“Mãn Mãn, ôm chặt lấy tôi.”
Cô lo lắng tột độ, giọng run rẩy:
“Anh… anh định nhảy ra thật sao? Với tốc độ này…”
“Không còn lựa chọn nào khác. Cứ liều một lần.”. Anh kiên quyết.
“Không được! Sẽ động thai mất… đứa bé sẽ không chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy!”. Cô nắm lấy cổ áo anh, mắt đầy hoảng hốt.
Nhưng khi ý anh đã quyết, thì không ai có thể ngăn cản được.
“Mất một lần rồi… giờ mất thêm cũng không sao.”. Anh lạnh giọng. “Chỉ cần em còn sống, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại.”
Lời anh nói khiến cô cảm thấy hụt hẫng và đau lòng. Anh nói có con là có được sao? Là chuyện dễ dàng đến vậy sao?
Bất ngờ, tài xế lên tiếng:
“Cố Tổng, nếu cả hai chúng ta cùng ôm phu nhân nhảy ra, có thể giảm bớt chấn động… sẽ an toàn hơn cho cô ấy và cậu chủ nhỏ.”
Cô nghe xong liền quay sang nhìn anh, khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy van nài.
Có thể bạn quan tâm
“Không được… Cố Minh Thiên… tôi không muốn…”. Giọng cô nghẹn lại.
Anh nghiến răng, mắt đỏ lên, quát lớn:
“Em im đi!”
Không nói nhiều, anh lập tức quấn cô vào lớp áo khoác, vừa định mở cửa thì bất ngờ một chiếc xe từ bên hông lao ra, chắn ngay trước mũi xe anh. Tài xế theo phản xạ vội vã bẻ lái tránh.
Rầm!. Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Hai chiếc xe gặp nạn. Một chiếc đâm vào lề đường, còn xe của anh do không phanh được nên lao thẳng vào gốc cây bên đường. Đầu xe móp méo, khói bốc nghi ngút. Tài xế bị thương nặng, bất tỉnh ngay tại chỗ. Anh và cô cũng ngất lịm theo sau cú va đập dữ dội.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng, dùng thân mình chắn trọn lực va chạm. Máu trên đầu anh chảy không ngừng, nhuộm đỏ gương mặt anh lẫn bờ vai cô.
Chiếc xe kia phanh gấp nên thoát nạn. Người lái là một người phụ nữ. Bà ta chỉ bị thương nhẹ nơi trán, lảo đảo bước xuống xe để xem tình hình. Nhìn thấy trong xe ba người đầy máu, bà hoảng hốt, mặt tái nhợt.
Lắp bắp:
“Chết… chết người rồi.”
Vì quá sợ hãi, bà ta không dám báo cảnh sát. Sợ bị bắt, sợ phải đền bù, bà vội vã lên xe và lái đi, bỏ mặc hiện trường trong đêm tối tĩnh mịch. Đây là con đường vắng, trời lại vừa về đêm, không một ai phát hiện ra vụ tai nạn.
Mãi đến một lúc sau, cơ thể anh bắt đầu cử động nhẹ. Anh nhíu mày vì đau, đầu nhức như búa bổ. Khi ánh mắt dần rõ, anh lập tức cúi xuống nhìn cô. Mãn Mãn đang nằm bất động, toàn thân bê bết máu.
Anh run rẩy lay người cô, giọng khàn đặc gọi tên cô trong hoảng loạn:
“Mãn Mãn! Em mau tỉnh lại… Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện… Em phải cố lên… vì con của chúng ta!”
Không màng đến thương tích của bản thân, anh cố đẩy mạnh cửa xe, rồi gắng sức bế cô ra ngoài. Máu từ đầu anh chảy xuống mặt, khiến tầm nhìn nhòe đi, choáng váng từng đợt kéo đến, nhưng anh không cho phép mình ngã xuống.
Anh thở dốc từng hơi, bế cô bước khỏi chiếc xe tan hoang. Khi nhìn thấy máu chảy từ hạ thân cô, trái tim anh như vỡ vụn. Nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên gương mặt bê bết máu ấy.
“Mãn Mãn… Xin em… hãy cố lên…”
Anh gắng lê từng bước trên mặt đường vắng vẻ, cơ thể đầy thương tích run rẩy ôm lấy cô, miệng không ngừng cầu cứu:
“Có ai không?! Cứu vợ và con tôi với!”
Đã là mười giờ đêm, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống thân ảnh khập khiễng, ôm lấy người con gái đã ngất lịm trong lòng, chậm rãi tiến về phía trước.
Tuyệt vọng bao trùm lấy anh, khi xung quanh không hề có một chiếc xe nào chạy qua. Anh không muốn tin vào điều đó, không thể chấp nhận việc mình có thể mất cô. Với anh, cô là tất cả. một giá trị không gì có thể thay thế được.
Mỗi bước chân anh đi, máu lại thấm thêm xuống mặt đường. Dấu vết đỏ rực kéo dài phía sau như in hằn nỗi đau và quyết tâm không từ bỏ.
Dù có phải trả giá bằng mạng sống, chỉ cần còn một tia hy vọng. anh cũng sẽ không buông tay.
Nhưng rồi, cơ thể anh đến giới hạn. Anh khụy xuống, không gượng nổi nữa. Ngã rạp trên mặt đường, nhưng vẫn cố ôm chặt lấy cô trong lòng. Bóng đêm nuốt dần mọi thứ, ý thức của anh cũng dần rơi vào hỗn loạn, mí mắt nặng trĩu khép lại, nước mắt len qua khóe mắt lăn xuống.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê, trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh duy nhất. Mãn Mãn.
“Mãn Mãn… xin lỗi… xin lỗi vì đã không bảo vệ được mẹ con em… xin lỗi vì luôn khiến em phải rơi nước mắt… xin lỗi…”
Và rồi, mọi thứ chìm vào im lặng. Hai thân người bê bết máu nằm lặng lẽ bên lề đường lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, từ phía xa, ánh đèn xe moto mờ ảo hiện lên trong đêm. Tiếng động cơ gầm vang, chiếc xe lao đến với tốc độ cực nhanh.
Chiếc moto sang trọng dừng ngay cạnh họ. Một bóng người bước xuống. mái tóc đen dài tung bay trong gió, thân hình trong bộ đồ đen ôm sát, toát lên khí chất lạnh lùng như một sát thủ.



