Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 30
Bác sĩ Dương đứng chôn chân tại chỗ, câu nói như sét đánh ngang tai. Nhưng với mức đãi ngộ như thế, thật khó lòng mà từ chối.
Bác sĩ Dương thầm nghĩ:
“Mười triệu một tháng, mà gấp mười thì chẳng phải thành một trăm sao? Quả là quá mức phô trương.”
“Đồng ý rồi thì bắt đầu từ ngày mai, không cần đến bệnh viện làm nữa.”
Câu nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của bác sĩ Dương. Còn chưa kịp nói lời nào, anh đã xoay lưng rời đi, hai tay xỏ túi, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Bác sĩ Dương thầm mắng trong lòng. “Tôi đồng ý bao giờ chứ? Sao trên đời lại có người tự cao tự đại, không nói lý lẽ như vậy. Tiêu đời tôi rồi.”
Nội tâm bác sĩ như đang gào thét.
Một tháng sau.
Trong một căn phòng chỉ le lói ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, trên chiếc giường đơn là thân hình gầy yếu của một cô gái. Tóc tai rối bời, trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng rộng như đồ ngủ, khuôn mặt hốc hác, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xích sắt va vào nhau “leng keng”.
Cả tay và chân đều bị xích chặt lại.
Tiếng mở cửa vang lên, anh bước vào.
Mãn Mãn không mảy may để ý, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Anh nhìn đĩa đồ ăn còn nguyên trên bàn, nhướng mày:
“Không hợp khẩu vị sao?”
Cô không trả lời, chỉ cuộn mình trong chăn.
Anh lại lên tiếng. “Cô định như thế này đến bao giờ?”
Lúc này, cô mới nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng yếu ớt, lạnh nhạt:
“Câu đó đáng lẽ tôi phải hỏi anh. Anh giam tôi ở đây, vừa khinh rẻ tôi dơ bẩn, lại vừa biến tôi thành công cụ để thỏa mãn bản thân… Rồi còn hỏi tôi câu vô nghĩa như vậy làm gì? Cho dù tôi có nói ra, thì anh sẽ thay đổi sao?”
Anh cau mày khó chịu. “Tự cô chọn con đường này, giờ còn trách ai? Giam cô ở đây là để không cho cô bỏ trốn lần nữa. Mạng của cô đổi lấy hai sinh mạng vợ con tôi.”
Cô bật cười đầy mỉa mai, lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt hốc hác nhìn thẳng vào anh. người đàn ông đang đứng lạnh lùng ở cuối giường.
“Tôi sẽ không bao giờ mang thai nữa. Dù có, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để đưa đứa bé rời khỏi nơi địa ngục này. Tôi sẽ không để con tôi biết, cha nó là một người tàn nhẫn đến vậy.”
“Trần Mãn Mãn, cô nghĩ mình còn cơ hội sao?”
“Chỉ cần tôi còn sống, thì cơ hội vẫn luôn tồn tại.”
Anh cười lạnh, ánh mắt tối sầm như kẻ mang dã tâm:
“Trần Mãn Mãn, ban đầu theo hợp đồng, chỉ cần cô sinh con cho tôi trong một năm thì sẽ được tự do. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”
Anh cố ý ngưng lại. Giác quan của cô như mách bảo một điều chẳng lành. Cô siết chặt tay, áp lên ngực, giọng run rẩy:
“Anh… muốn làm gì tôi?”
Cố Minh Thiên không trả lời ngay, chỉ từ từ bước đến gần, cúi người, ghé sát tai cô, giọng thì thầm lạnh lẽo:
“Tôi muốn cô… mãi mãi thuộc về tôi.”
Cô rùng mình, cau mày nhìn anh. “Anh điên rồi.”
Ngay lập tức, anh phất tay. Một nhóm người xuất hiện từ bên ngoài, nhanh chóng khống chế cô, ép nằm úp xuống giường, giữ chặt hai chân cô lại.
Mãn Mãn hoảng loạn, giãy giụa trong tuyệt vọng:
“Cố Minh Thiên, anh định làm gì? Mau thả tôi ra!”
Có thể bạn quan tâm
“Giữ chặt cô ta. Chỉ cắt gân chân, tránh động vào mạch máu.”
Cô kinh hãi, hét lên không ngừng. “Cắt gân chân? Anh điên rồi sao? Sao lại đối xử với tôi như thế?”
Nước mắt tuôn trào, cô cố vùng thoát khỏi sự khống chế, ánh mắt đỏ hoe nhìn anh đầy phẫn nộ.
Một con dao sáng loáng được đưa tới. sắc bén đến mức chỉ cần một sợi tóc chạm vào cũng có thể bị cắt đôi.
“Cố Minh Thiên, tôi đã làm gì sai? Nói đi! Tôi sửa, tôi sửa được chưa?”
Khuôn mặt vốn đã tiều tụy giờ càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt chan chứa sợ hãi.
Anh đáp, giọng lạnh tanh:
“Cắt gân chân cô để cô không thể trốn chạy, để ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi không bỏ trốn! Tôi làm đúng như hợp đồng! Tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tin tôi? Phải làm sao hả Cố Minh Thiên?”
Tiếng hét của cô vang vọng trong căn phòng, tuyệt vọng đến nhói lòng. Cô biết rất rõ, cho dù có nói bao nhiêu lời đi nữa, thì đôi chân này… có lẽ cũng khó mà giữ được nguyên vẹn.
Anh không trả lời, chỉ lạnh giọng ra lệnh. “Nhanh tay lên, còn đứng đó làm gì?”
“Đừng mà, tôi không muốn…”
Con dao từ từ tiến về phía cổ chân cô. Khi bị giữ chặt, từng đường gân dần hiện rõ dưới da, lưỡi dao sắc bén cứ thế hạ xuống, cứa vào da thịt, máu bắt đầu thấm đỏ lưỡi dao.
Mãn Mãn bật khóc, tiếng gào thét vang lên đau đớn, thảm thiết đến xé lòng. Nhiên và bác sĩ Dương đứng ngoài cửa đều nghe thấy rõ mồn một, đau lòng đến mức không dám thở mạnh. Nhưng họ quá sợ, không dám bước vào can ngăn.
Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong cô có thể vượt qua.
Giọng cô yếu ớt, như đứt từng hơi thở. “Tại sao chứ? Tại sao lại muốn hủy hoại tôi? Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi?”
Nước mắt tuôn ra như suối, rơi ướt cả gối. Một bên chân cô đã không còn cảm giác. gân chân đã bị cắt.
Anh khẽ nói, giọng trầm xuống. “Tôi từng hỏi, nếu tôi muốn trái tim em, em có cho không?”
Nhưng dường như cô không nghe thấy, tiếng khóc và nỗi đau đã lấn át tất cả.
Anh bước tới, cúi người vuốt ve khuôn mặt đã tiều tụy của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng. “Từ giờ, tôi sẽ là đôi chân của em.”
Tiếng khóc nghẹn lại, cổ họng cô như tắc nghẹn, đôi mắt khép chặt, không muốn thấy mặt anh thêm lần nào nữa.
Thực ra, anh làm vậy chỉ để giữ cô lại. Ngày cô bị nghi ngờ bỏ trốn cùng người đàn ông khác, rồi tự sát bằng dao, trong khoảng thời gian đó, anh nhận ra mình đã yêu Mãn Mãn từ lúc nào. Vì không muốn cô rời khỏi mình lần nữa, anh đã quyết định ra tay hủy hoại tự do của cô.
Yêu, nhưng lại yêu một cách chiếm hữu. Đến cả bác sĩ như Châu Dương, trừ việc khám sức khỏe, cũng không được phép tiếp cận cô.
Tiếp đó, gân chân thứ hai của cô cũng bị cắt, không dùng thuốc tê, khiến cả những người đứng cạnh đó cũng phải rùng mình.
“Đừng… Làm ơn dừng lại đi… Cố Minh Thiên, tôi hận anh.”
Cô nói trong nước mắt. Nhưng dường như lời cô càng khiến anh thêm lạnh lùng, ra hiệu cho người kia làm nhanh hơn.
Không dám trái lệnh, kẻ kia tiếp tục đưa dao cứa xuống, và một lần nữa, tiếng hét thảm thiết vang lên rồi tắt lịm.
“Cố tổng, xong rồi ạ.”
“Ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”