Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 37
Vài giây sau, anh bình tĩnh cất giọng:
“Nếu bây giờ… tôi đấm một cú vào bụng em, liệu cái thứ nhỏ bé trong đó có còn sống được không?”
Cô chết lặng, ánh mắt hoảng hốt tột độ, lập tức buông tay anh ra. Quay mặt vào tường, cô xoay lưng lại, khom người ôm lấy bụng, run rẩy tránh xa khỏi anh. người đàn ông lúc này không khác gì một ác ma.
Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt thất thần, đau khổ. Đôi mắt cô sưng đỏ, giọng đã khàn đặc, đến mức không thể phát ra một lời nào. Cô chỉ thầm thĩ trong lòng. “Bảo bối… mẹ nhất định sẽ bảo vệ con… nhất định… mẹ sẽ không để cha con làm hại con đâu…”
“Đủ rồi! Cố tổng, cậu đang làm cái gì vậy? Mãn Mãn không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa đâu, cô ấy sẽ sảy thai mất!”
Bác sĩ Dương thở hồng hộc chạy vào, ánh mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn thấy Mãn Mãn trong tình trạng thảm thương đến thế. Trái tim ông như thắt lại vì thương xót.
Thì ra, lúc nãy Nhiên vì quá lo sợ nên đã lập tức gọi bác sĩ Dương đến. Bây giờ, người có thể giúp Mãn Mãn chỉ còn bác sĩ mà thôi.
Cố Minh Thiên quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn bác sĩ, vẻ mặt đầy khó chịu.
Bác sĩ Dương giật mình, tái mặt. Ông nuốt nước bọt một cái “ực”, biết rõ đối diện là người đàn ông nguy hiểm, nhưng vì một sinh mạng bé nhỏ, ông không thể không ngăn cản.
Dù có chút dè dặt, bác sĩ Dương vẫn lên tiếng:
“Cố tổng, tôi không biết cậu đang giận gì Mãn Mãn, nhưng tình trạng hiện tại của cô ấy rất nguy hiểm. Thai nhi vẫn chưa ổn định…”
“Thì sao?”
“Hả?”
Còn chưa kịp nói hết câu, bác sĩ Dương đã bị anh ngắt lời bằng giọng đanh thép. Cả người ông chững lại, nhất thời chưa biết phải tiếp lời thế nào…
Ánh mắt anh sắc lạnh như một kẻ ác ma, nhìn chằm chằm vào bác sĩ, giọng nói đầy tức giận và đe dọa:
“Tôi thuê anh làm bác sĩ riêng cho cô ấy, không phải để làm một cái bóng vô dụng. Chuyện cô ấy mang thai mà dám che giấu? Hai người các người đang làm điều mờ ám, sợ tôi phát hiện đến thế sao?”
“Cố tổng… cậu đang nói gì vậy?” bác sĩ Dương kinh ngạc.
“Tôi nói, anh không hiểu, hay là đang giả vờ không hiểu?”
Giọng anh mỗi lúc một lớn hơn, mang theo khí thế đầy uy hiếp.
Anh chỉ tay về phía Mãn Mãn đang ôm bụng run rẩy ở góc tường, gằn giọng tiếp:
“Cô ta mang thai con người khác, lợi dụng thời gian tôi vắng mặt để thân mật với đàn ông khác. Loại phụ nữ như vậy, có đáng bị trừng phạt không?”
“Hả?”
Lời anh nói khiến bác sĩ Dương hoàn toàn sững sờ.
“Cái gì mà mang thai con người khác? Lên giường với đàn ông lạ? Cậu ấy đang nghi ngờ đứa bé không phải con ruột của mình ư? Thật hoang đường…”. trong đầu bác sĩ không ngừng hiện lên hàng loạt câu hỏi.
“Cố tổng, có thể cậu đang hiểu lầm điều gì đó thì phải?”
“Hiểu lầm?”
Anh trừng mắt nhìn bác sĩ đầy nghi hoặc.
Bác sĩ Dương thở dài ngán ngẩm, dường như đã hiểu ra phần nào vấn đề.
“Cố tổng, cô ấy mang thai chỉ một tuần sau khi cậu rời đi. Trước đó, người luôn ở bên cô ấy là cậu chứ còn ai khác? Ngay cả tôi đến khám cũng không thể ở lại nổi quá năm phút… Cậu nghĩ tôi có khả năng đến mức đó sao?”
Anh im lặng, ánh mắt lướt về phía Mãn Mãn, dường như đang dần dần hiểu ra mọi chuyện.
Bác sĩ Dương nói tiếp:
“Tôi không biết cậu đã nghe ai nói gì, hoặc do đâu mà nghi ngờ. Nhưng tính đến nay, cái thai cũng đã hơn hai tuần rồi… Cậu nghĩ trong vòng một tuần cậu không có mặt ở đây mà có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Cậu tưởng thụ thai là chuyện một phát ăn ngay à? Trước kia học môn sinh học, cậu trốn tiết hả?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt dịu lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, sự hối hận dâng lên trong lòng, từng câu nói tự trách cứ vang vọng trong đầu. Mình đang làm gì thế này… Cô ấy mang thai… là con của mình… Vậy mà mình lại ép cô ấy từ bỏ đứa bé.
“Ra ngoài.”
“Hả?”. bác sĩ Dương giật mình.
Có thể bạn quan tâm
Anh gằn giọng, cao hơn. “Ra ngoài!”
Bác sĩ Dương giật bắn người, đôi chân không còn vững, cả người run lên vì không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng tột độ. Ông không dám ở lại lâu, vội vã rời đi từng bước nặng nề.
Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, ông vẫn quay đầu lại, dặn dò:
“Cố tổng, đứa bé đó là con ruột của cậu đấy… là con của Cố tổng.”
Ánh mắt anh liếc ngang về phía bác sĩ, lạnh lùng.
Bác sĩ Dương lập tức rùng mình, không dám ở lại thêm một giây, nhanh chóng chuồn đi.
Giờ đây, trong căn phòng chỉ còn lại hai người. Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy lưu luyến và day dứt. Giọng anh khẽ gọi, ấm áp mà dịu dàng:
“Mãn Mãn…”
Nhưng cô không đáp, cũng không hề để ý đến sự hiện diện của anh. Hai tay vẫn ôm chặt bụng, thân thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, khiến lòng anh nhói đau.
Anh khẽ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói. “Mãn Mãn… anh xin lỗi. Anh sẽ không làm tổn thương con của chúng ta nữa đâu.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, muốn ôm cô vào lòng. Nhưng sự sợ hãi đã khắc sâu vào tâm trí cô. Trong mắt cô lúc này, anh là một người tàn nhẫn, đáng sợ, khiến cô lập tức hất tay anh ra theo phản xạ.
Anh sững người, nhưng không còn nổi giận. Giọng anh càng trở nên nhẹ nhàng:
“Mãn Mãn… anh sai rồi. Cho anh ôm em một lần, có được không?”
Sự kiêu ngạo ngày thường giờ đây đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt đau thương, đầy hối hận.
Trong lòng anh lúc này ngập tràn cảm giác tội lỗi. Anh hiểu, chính mình đã sai. Vì ghen tuông và ích kỷ, anh chưa từng tin cô.
Nhưng liệu một trái tim từng bị tổn thương, từng bị giày xéo đến mức vỡ tan, có thể lành lại không?
Cô đã chịu đựng quá nhiều. Dù luôn mỉm cười với người khác, nhưng đâu ai biết sau nụ cười đó là những vết thương sâu hoắm, chẳng thể nào chữa lành.
Không ai từng thấy dáng vẻ cô khổ sở trong đêm tối… Khóc đến không thành tiếng, run rẩy đến nghẹt thở… Không ai biết cô từng mất ngủ giữa đêm, ngồi lặng lẽ hàng giờ, bất lực và đau đớn đến thế nào.
Cô không đáp lại, cũng không để anh chạm vào. Mỗi lần anh cố gắng đến gần, cô lại lạnh lùng đẩy ra, chỉ vì sợ anh sẽ làm hại đến đứa bé.
Anh vẫn kiên trì, không chịu bỏ cuộc. Vẫn dịu dàng, hy vọng cô có thể mở lòng tiếp nhận anh.
“Anh đưa em ra ngoài nhé? Ở đây không tốt cho con của chúng ta… Mãn Mãn, em bị thương rồi.”
Anh đưa tay ra, lần này nhất định phải chạm được vào cô. Bất chấp tất cả, anh ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô hoảng loạn vùng vẫy, thậm chí cắn mạnh vào tay anh.
Anh vẫn giữ chặt cô trong vòng tay, cắn răng chịu đựng cơn đau, giọng nói vẫn dịu dàng, ấm áp:
“Cứ cắn đi, nếu điều đó có thể làm vơi bớt những tổn thương mà anh đã gây ra cho em… Anh xin lỗi, Mãn Mãn… cho anh một cơ hội, được không?”
Bỗng cô buông anh ra, bật khóc như một đứa trẻ.
Trái tim anh như thắt lại. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:
“Đừng khóc nữa… Mãn Mãn…”
Lời muốn nói ra, nhưng rồi lại nghẹn lại trong lòng. Anh chỉ có thể thầm thĩ trong tim. Em khóc, anh đau lắm…
Ánh mắt anh đầy yêu thương, nhìn gương mặt lấm lem của người con gái đang run rẩy trước mặt. Cô bỗng gục đầu vào ngực anh, thiếp đi vì kiệt sức. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô, thì thầm như trò chuyện với chính mình:
“Là con của chúng ta, Mãn Mãn… Anh hứa sẽ chăm sóc em, không để em bị tổn thương thêm nữa… Anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp lại những sai lầm đã gây ra… Có lẽ anh đã yêu em mất rồi, Mãn Mãn à…”
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Nhưng tất cả những lời đó đều bị Tô Nhạc. người đang đứng ngoài cửa. nghe rõ từng chữ. Ánh mắt ả trở nên lạnh lẽo, tàn độc. Nghiến răng ken két, hai tay siết chặt đến bật máu. Trong lòng đầy căm hận, ả gằn từng chữ:
Mẹ kiếp… con tiện nhân đó lại mang thai! Nếu không phải vì hai con ranh ngáng đường, hôm nay nó đã phải chết. Không thể chần chừ thêm được nữa, nhất định phải cướp được Cố Minh Thiên. Kế hoạch lần này… nhất định phải thành công.