Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 55
Tại bệnh viện.
Cố Minh Thiên hôn mê suốt bảy ngày. Đến khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Trần Mãn Mãn.
Vừa mở mắt, anh lập tức lắc nhẹ đầu, giọng khàn đặc nhưng vội vã:
“Mãn Mãn… Cô ấy đâu? Cô ấy sao rồi? Con của tôi và cô ấy thế nào?”
Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập, Đường phu nhân lạnh nhạt đáp:
“Cô ta biến mất rồi.”
Anh trừng mắt:
“Biến mất? Mẹ đã giấu cô ấy đi đâu?”
“Mẹ không giấu. Khi bác sĩ đến hiện trường, chỉ thấy con và tài xế. Không có cô ta.”
“Nói dối!”. Anh gầm lên giận dữ.
“Minh Thiên, con thôi đi được không? Cô ta biến mất chẳng phải là điều tốt hay sao?”
“Tốt ở chỗ nào?”. Giọng anh sắc lạnh.
Bà ta nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của con trai, có chút luống cuống, vội vàng chữa lời:
“Có thể… cô ta tỉnh lại, nhân lúc con hôn mê rồi bỏ đi thì sao?”
Anh khẽ bật cười, giọng khinh bỉ:
“Chân cô ấy đã bị cắt gân, đi kiểu gì được, mẹ nói thử xem?”
Ánh mắt anh xoáy sâu vào bà ta như muốn nhìn thấu tất cả.
Đường phu nhân không biết phải nói gì, chính bà cũng không hiểu nổi vì sao lại không thấy cô ở hiện trường.
“Đi tìm Mãn Mãn. Lập tức tìm cô ấy về đây cho con!”. Anh gầm lên như ra lệnh.
“Con đừng quá đáng nữa! Phụ nữ trên đời này thiếu gì, sao cứ nhất định phải là cô ta?”
“Mẹ biết gì? Nếu không giúp được gì thì tốt nhất nên về nước đi.”. Anh không kiêng nể.
“Con…”
Đường phu nhân tức đến nghẹn họng, gân xanh nổi đầy trán. Nhìn đứa con trai mà mình hết mực yêu thương, giờ vì một người phụ nữ mà quay lưng chống đối, khiến bà như phát điên, nỗi ghen ghét với Mãn Mãn càng thêm bùng cháy.
Không chần chừ, anh lập tức giật phăng dây truyền nước, máu trào ra từ chỗ kim tiêm rút. Bà ta hoảng hốt:
“Con làm gì vậy?”
Anh không đáp, giọng lạnh băng:
“Mãn Mãn là người phụ nữ con yêu. Trong bụng cô ấy còn có hai đứa nhỏ. Nếu chuyện này có liên quan đến mẹ… thì đừng trách con bất hiếu.”
Nói dứt câu, anh quay người bỏ đi, để lại bà ta đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt tối sầm, nghiến răng ken két, miệng thì thầm hai từ:
“Mãn Mãn…”
Vừa ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên đã vây lấy anh như bầy ong gặp mật. Nhưng anh không để tâm, chỉ lạnh lùng bước xuyên qua đám đông.
Anh bắt đầu ráo riết tìm kiếm tung tích của Mãn Mãn. kiểm tra toàn bộ camera xung quanh hiện trường, liên hệ các nhân chứng, nhờ đến sự giúp đỡ của bạn bè thân tín. Nhưng kết quả đều là con số không.
Toàn bộ camera trong khu vực dường như đã bị ai đó phá hoại có chủ đích, dấu vết của cô hoàn toàn bị xóa sạch.
Anh như người mất hồn.
Ba ngày trôi qua, anh không ăn không ngủ, đôi mắt trũng sâu, quầng thâm hiện rõ. Cơ thể gầy rộc đi, thần sắc tiều tụy, công việc cũng bỏ bê, tự nhốt mình trong phòng.
Công ty vì thiếu người lãnh đạo nên bắt đầu hỗn loạn. Các cổ đông liên tục gọi điện thúc giục, nhưng anh chẳng buồn để tâm.
Anh chỉ ngồi lặng trong bóng tối, trong đầu chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại.
“Mãn Mãn… Em đang ở đâu? Anh thật sự rất nhớ em…”
Có thể bạn quan tâm
Căn phòng sang trọng ngày trước, giờ chẳng khác gì một bãi chiến trường, đầy rẫy những vỏ lon bia lăn lóc khắp sàn nhà. Nhìn anh bây giờ, trông thật chẳng khác gì một kẻ nghiện, thất thần và tuyệt vọng.
Đôi mắt anh đờ đẫn, râu ria mọc dài không cạo, thân hình gầy rộc đi thấy rõ. Hết lon bia này đến lon khác bị anh dốc cạn vào miệng. Tất cả mọi người đã cố gắng tìm kiếm cô nhưng đều vô vọng, còn anh thì như thể biến thành một kẻ tự kỷ, nhốt mình trong căn phòng ấy, không ngừng gọi tên và thì thầm lời xin lỗi.
“Mãn Mãn… Em quay về đi… Tôi xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi em… Rốt cuộc em đang ở đâu… Tôi nhớ em nhiều lắm…”
Anh bật cười, rồi lại bật khóc trong lặng lẽ. Mọi người trong nhà thấy anh nhốt mình ba ngày liền thì ai nấy đều lo lắng. Đường phu nhân không nhịn nổi nữa, định lên tận nơi để “dạy” cho anh một bài học.
Nhưng lại bị quản gia cản lại:
“Phu nhân, cứ để tôi.”
Bà ta gật đầu, hoàn toàn tin tưởng người đã theo gia đình nhiều năm.
Ông quản gia bước lên phòng, dùng chìa khóa sơ cua mở cửa. Cánh cửa vừa bật ra, mùi rượu bia nồng nặc ập thẳng vào mũi, khiến ông phải cau mày. Nhìn cảnh hỗn độn trước mắt và dáng vẻ thất thần của anh, ông chỉ biết thở dài xót xa.
Ông lặng lẽ khép cửa lại, bước đến bên anh, đặt tay lên vai, giọng trầm:
“Cố tổng, cậu đừng buông xuôi như vậy nữa…”
Anh quay lại nhìn ông, không đáp, chỉ nhoẻn một nụ cười mệt mỏi:
“Ông thấy tôi… có đáng sợ không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Vậy tại sao cô ấy lại muốn trốn khỏi tôi? Cô ấy muốn mang con tôi rời xa tôi…”
Ánh mắt ông quản gia ánh lên vẻ cảm thông, ông ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng:
“Cố tổng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.”
“Ông nói đi.”
“Cũng chẳng phải điều gì cao siêu. Tôi chỉ muốn biết… cậu đang chờ đợi điều gì? Một tình yêu không có kết quả? Hay là một cái ngoảnh mặt của người chẳng còn thương?”
Anh im lặng, cầm lon bia dốc cạn rồi ném sang một bên, đáp lời:
“Tôi chưa bao giờ hết hy vọng… rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu tôi.”
Ông thở dài:
“Cố tổng… cậu và Mãn Mãn tiểu thư… cả hai đều quá cố chấp. Cái tôi trong mỗi người quá lớn, giống như người ta nói… thà cắt móng tay chứ đừng cắt ngón tay. Có nghĩa là… thà vứt bỏ sự tự cao, chứ đừng vứt bỏ nhau.”
Anh bật cười nhạt:
“Không ngờ một người chưa lập gia đình như ông lại hiểu chuyện tình cảm sâu sắc đến vậy.”
Ông chỉ cười trừ:
“Cố tổng quá lời rồi.”
“Tôi yêu cô ấy. Yêu đến phát điên rồi…”. Giọng anh nghẹn lại nơi cổ họng. Anh khóc. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, chẳng thể giấu nổi. Nhớ đến cô, lòng anh như bị xé nát từng mảnh.
Không biết cô đang ở đâu, sống ra sao… Suốt mười ngày qua, anh luôn tự dằn vặt, tự hành hạ bản thân như một hình thức chuộc lỗi. Mười ngày… như mười năm dài đằng đẵng.
“Mãn Mãn… Anh nhớ em… Thật sự rất nhớ em…”
Tiếng gọi nghẹn ngào, tiếng khóc nức lên nghe mà quặn lòng.
Phía bên này, Mãn Mãn sau khi được cứu cũng đã hôn mê liên tục mười ngày. Dù đã có sự chăm sóc của bác sĩ giỏi nhất, nhưng thể trạng yếu khiến mọi thứ chạm đến giới hạn.
Họ chỉ có thể giữ được một đứa bé.