Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 59
Lòng anh như chấn động mạnh, không tin nổi vào tai mình. Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu. “Nhị tiểu thư nhà họ Tô không phải là Tô Nhạc sao? Tại sao lại là Tô Tiểu Mãn? Trần Mãn Mãn? Tô Tiểu Mãn?”
Một giọng lanh lảnh bất ngờ vang lên, kéo anh và Liliana trở về thực tại.
“Ê! Làm gì đứng tụ tập ở đây vậy? Mua vàng mã không?”
Viêm Nghị từ xa quan sát tình hình, thấy không ổn liền vội giả vờ đi đến, khoác vai Liliana như chào hỏi người quen. Vừa liếc thấy con dao đang kề lên cổ bạn mình, hắn giật bắn người, trán túa mồ hôi. Tay khoác vai Liliana run bần bật nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, tươi cười nói tiếp:
“Có gì thì về nhà nói… chỗ này ngoài đường đấy.”
“Ở ngoài thì sao?”. Giọng Liliana lạnh băng. “Dám động vào tiểu thư, thì để cái mạng lại đây.”
Câu trả lời sắc như dao, kèm cú hất tay đầy lực khiến Viêm Nghị mất đà, suýt nữa ngã úp mặt xuống đất.
Nhân lúc Liliana sơ hở, Cố Minh Thiên nhanh chóng ôm lấy Mãn Mãn, thoát khỏi lưỡi dao tử thần. Không quên nói vọng lại:
“Chặn cô ta lại!”
“Hả?”. Viêm Nghị ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì. Nhưng khi thấy ánh mắt Liliana sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn lập tức bỏ hết liêm sỉ, lao đến ôm chặt lấy chân cô.
“Vợ ơi! Anh xin lỗi mà. Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ con mình. Con mới hai tháng tuổi, em nỡ đi theo gã đàn ông khác sao? Dù nhà mình nghèo bán vàng mã nhưng anh vẫn cố chăm sóc mẹ con em mà!”
“Buông ra.”. Liliana mặt vô cảm, lạnh lùng ra lệnh.
Viêm Nghị càng gào lớn, khóc lóc thảm thiết như một người chồng bị vợ phụ tình. Người qua đường bắt đầu bu lại xem, bàn tán rì rầm:
“Trời đất! Mới sinh con hai tháng mà đã bỏ theo trai. Loại phụ nữ gì vậy?”
“Thật là nhục mặt chị em chúng ta…”
Diễn xuất của Viêm Nghị khiến người ta tưởng hắn là nghệ sĩ gạo cội, không đi làm diễn viên đúng là phí tài.
Liliana nghe xong, không còn giữ nổi bình tĩnh. Ánh mắt cô lạnh như băng, cúi người kề dao lên cổ Viêm Nghị, giọng đanh lại:
“Không buông, tôi cắt cổ ngươi.”
Viêm Nghị nuốt nước bọt “ực” một cái, nhìn lưỡi dao kề sát cổ mình, sợ xanh mặt, vội buông tay. Liliana lập tức đuổi theo, bỏ mặc những tiếng la mắng phía sau.
Lúc này, Cố Minh Thiên vẫn ôm Mãn Mãn đi thẳng trên phố, mồ hôi rịn đầy trán.
“Anh buông tôi ra! Anh không nghe thấy gì à?”
Cô giãy giụa, đánh liên tiếp lên ngực anh, nhưng anh chẳng hề để tâm. Trong đầu anh vẫn đang quay cuồng bởi những lời Liliana vừa nói. Thỉnh thoảng anh lại lén liếc nhìn cô như thể cố dò xét điều gì.
Anh khẽ nhíu mày:
“Đừng làm loạn nữa. Em không muốn về nhà, tôi sẽ mua một biệt thự khác. Chúng ta sẽ sống ở đó, em sinh con, tôi chăm con.”
“Ai cần? Anh đừng mơ mộng nữa. Trước đây tôi không có quyền lực nên mới phải nghe lời. Bây giờ…”
“Nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ nhốt em lại, để cả đời này không còn thấy được ánh mặt trời.”
Cô nghiến răng, giận dữ:
“Nhà họ Tô sẽ không tha cho anh đâu!”
Nhìn vào ánh mắt đầy căm phẫn của cô, anh thoáng chạnh lòng. Một nỗi buồn lướt qua đôi mắt tưởng chừng luôn lạnh lùng kia. Nhưng chỉ trong tích tắc, khóe môi anh lại cong lên, nở một nụ cười nham hiểm.
“Không phải nhà họ Tô muốn làm thông gia với nhà họ Cố sao? Em là người thích hợp nhất đấy… Vợ à!”
Câu nói khiến cô á khẩu, không thốt nên lời. Mãi vài giây sau, anh lại tiếp tục buông lời chèn ép:
Có thể bạn quan tâm
“Hẹn ước giữa hai nhà, nếu Tô Sam Sam không còn, mà em đúng là tiểu thư nhà họ Tô, vậy thì em bắt buộc phải thay thế chị em, gả cho tôi.”
Lời vừa dứt, một giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy nghiêm nghị vang lên:
“Tô gia chúng tôi sẽ hủy bỏ hẹn ước với Cố gia các người. Cháu ngoại của nhà họ Tô không liên quan đến các người.”
Giọng nói ấy chính là của ông Tô.
Ngay sau đó, hàng chục chiếc xe đen sang trọng đỗ dọc con đường. Những người đàn ông mặc đồ đen, khí thế áp đảo, đồng loạt bước xuống, đứng nghiêm chỉnh sau lưng ông Tô, sẵn sàng chờ mệnh lệnh.
Phía sau là Liliana, chính cô là người đã báo tin cho ông Tô đến.
Mãn Mãn nhìn thấy ông Tô, ánh mắt rạng ngời, khẽ thốt lên một tiếng đầy xúc động:
“Ba…”
Chỉ một từ “ba” từ miệng cô vang lên, cũng đủ khiến Cố Minh Thiên sững sờ. Trong đầu anh xoay vần hàng loạt suy nghĩ:
“Nhà họ Tô chỉ có hai người con gái. Tô Sam Sam đã mất… Trần Mãn Mãn hóa ra lại là Tô Tiểu Mãn. nhị tiểu thư nhà họ Tô sao? Vậy… Tô Nhạc chỉ là con nuôi?!”
“Thả con bé ra!”. Giọng ông Tô nghiêm khắc vang lên.
Cố Minh Thiên không hề sợ hãi, lạnh giọng đáp lại:
“Cô ấy là vợ tôi. Tôi chỉ đưa vợ mình về thì có gì sai?”
“Vậy cậu đã hỏi xem con bé có muốn đi hay không chưa?”. ông Tô hỏi lại, ánh mắt nghiêm nghị.
“Dù cô ấy không muốn… tôi cũng sẽ đưa cô ấy về. Tôi không cho phép bất kỳ ai mang Mãn Mãn rời xa tôi.”
Ông Tô im lặng. Phong thái của một người từng trải khiến ông không cần nhiều lời. Ông chỉ khẽ giơ tay ra hiệu. Ngay lập tức, đội người phía sau ông bước lên, bao vây anh, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh.
“Tách hai đứa ra. Không được làm bị thương Tiểu Mãn và cháu ngoại tôi.”. Ông Tô dứt khoát ra lệnh.
Cố Minh Thiên gầm lên:
“Kẻ nào dám động vào?”
Không nói thêm một lời, đám người của Tô gia lập tức xông tới. Cố Minh Thiên nghiến răng, bế chặt Mãn Mãn trong lòng, sẵn sàng phản kháng.
Mãn Mãn thấy vậy thì lo lắng, không biết trong lòng mình đang lo cho điều gì, giọng run run:
“Cố Minh Thiên! Anh mau thả tôi ra!”
“Im lặng!”. Anh gằn từng chữ. “Dù có chết ở đây, tôi cũng không buông em ra. Trần Mãn Mãn, nghe cho kỹ! Tôi không quan tâm em là ai, ai dám chia cách em với tôi, tôi sẽ san bằng tất cả, kể cả là nhà họ Tô!”
Lời vừa dứt, anh tung một cú đá cực mạnh, hất văng người đầu tiên xông tới. Nhưng người của Tô gia cũng không vừa, từng nhóm từng nhóm lao vào, với mục đích duy nhất là tách cô khỏi vòng tay anh.
Anh không yếu thế, vừa đánh trả vừa ôm chặt cô trong lòng, bảo vệ cô an toàn tuyệt đối.
Đột nhiên, một tên trong số đó chơi xấu, cầm dao nhắm thẳng về phía Mãn Mãn. Cô hoảng loạn trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng xoay người, chắn cho cô.
Một tiếng “phập” vang lên.
Mãn Mãn chết sững. Gương mặt tái nhợt khi thấy máu từ miệng anh trào ra.
“A… Anh… Anh…”
Cô nghẹn lời, không thể thốt lên một câu trọn vẹn. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trìu mến như muốn nói “Anh không sao… Em đừng sợ. Trừ khi anh chết, không ai được đưa em rời xa anh.”
Cơ thể anh khựng lại, rồi từ từ khuỵu xuống, mất dần sức lực.
“Dừng tay!”