Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 8
Bà cho Sen nghỉ ngơi rồi tự mình pha một ly sữa khác, đích thân mang lên lầu.
Gõ cửa một cách nhã nhặn, bà chờ vài giây.
Hân Hân từ bên trong nghe tiếng liền hớn hở chạy ra mở cửa, giọng ngọt như mật:
"Lâm Sâm? Anh... Ơ... bác..."
"Nghe Sen nói cháu làm đổ ly sữa, nên bác pha lại một ly khác."
"Dạ... cháu cảm ơn."
"À, Lâm Sâm thì... nó đang ngủ với vợ rồi cháu ạ. Thằng nhỏ này cũng lạ, từ ngày có Tử Lạp, đêm nào cũng lên phòng đúng giờ. Còn làm gì trong đó thì bác không rõ..."
Bà mỉm cười đầy ẩn ý, rồi chêm thêm một câu:
"Hôm nọ còn làm sập cả giường đấy."
Câu nói ấy như cố tình xoáy vào lòng Hân Hân. Khuôn mặt cô đơ ra, khóe môi giật nhẹ, không giấu nổi sự khó chịu. Nhưng cô vẫn cố giữ im lặng, bởi quá rõ bà Lâm đang nói gì. từng câu từng chữ đều mang ý cạnh khóe.
"Hân Hân, cháu uống sữa đi rồi nghỉ sớm nhé. Ngồi máy bay lâu chắc cũng mệt."
"Dạ... lát nữa cháu uống ạ. Cảm ơn bác."
Hân Hân cúi mặt gượng gạo, nhẹ nhàng nhận ly sữa, đặt lên bàn. Bà mỉm cười, nói thêm đôi câu rồi rời khỏi.
Chờ bà đi khuất, Hân Hân nghiến răng, đột ngột hất ly sữa xuống sàn. Lòng trào dâng hận ý, bàn tay siết chặt, cô lẩm bẩm:
"Tử Lạp, cô nghĩ có thể cướp được Lâm Sâm từ tôi sao?"
"Tôi sẽ nghiền nát cô..."
Sáng hôm sau
Hân Hân vẫn giữ nét dịu dàng, thân thiện với mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Cô đang ngồi trò chuyện vui vẻ với ba của Lâm Sâm ở phòng khách. Vừa trông thấy Tử Lạp từ trên lầu bước xuống, Hân Hân liếc một cái, môi khẽ cong lên đầy ẩn ý, rồi đứng dậy bước theo.
"Bụng mang dạ chửa đi lại chắc cũng bất tiện lắm chị nhỉ? Em nhìn mà thấy thương..."
"Hay... để em giúp chị."
"Cô có ý gì?"
Tử Lạp quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc. Hân Hân khoanh tay, chậm rãi tiến lại gần, ngạo nghễ khiêu khích. Đôi mắt sắc lạnh hướng thẳng vào phần bụng đang nhô lên của Tử Lạp, giọng nhỏ nhưng đầy độc ý:
"Giúp chị... xóa bỏ đứa bé ấy."
Chát!
"Aaaa... Tử Lạp! Chị làm gì vậy?!"
Không nói lời nào, Tử Lạp mạnh mẽ vung tay tát thẳng vào mặt Hân Hân, khiến cô ta hoảng hốt kêu lên.
Cô dám đánh tôi?
Tiếng động trong bếp khiến mọi người trong phòng khách lập tức chạy vào. Hân Hân lập tức nhào đến sau lưng Lâm Sâm, nước mắt lưng tròng:
"Tử... Tử Lạp đánh em..."
"Tử Lạp, em đánh Hân Hân? Sao lại như vậy?"
Tử Lạp im lặng. Bàn tay cô vẫn còn run, không vì sợ mà là vì tức. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Biết ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, cô không thể manh động hơn.
"Em không có đánh, chỉ là thấy có con ruồi bay đến gần mặt Hân Hân, em định đuổi giúp... nhưng hơi mạnh tay."
"Ấy da, con bé chỉ định giúp Hân Hân thôi mà," bà phu nhân nhanh chóng nói đỡ, giọng nhẹ nhàng.
Hân Hân ôm má đỏ ửng, lí nhí phản bác:
"Không... không phải..."
"Vợ anh chỉ đang giúp em thôi."
Có thể bạn quan tâm
Lâm Sâm bước lại, nắm lấy tay Tử Lạp, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô:
"Rát tay không em? Xem này, đỏ hết cả rồi."
Ba anh liền tiếp lời:
"Mau dẫn con bé ra ngoài bôi thuốc đi con."
"Dạ."
Lâm Sâm đáp lời, dìu Tử Lạp đi, bỏ lại Hân Hân đứng trơ giữa nhà, sững sờ, không nói nên lời. Gương mặt cô ta đỏ bừng vì giận dữ và tủi hờn.
Cô là người bị tát! Tại sao lại bênh vực Tử Lạp? Còn âu yếm, lo bôi thuốc cho cô ta?
Hân Hân nghiến răng, ánh mắt bừng bừng hận ý.
"Cháu cũng nên chườm đá, để bác bảo Sen mang lên cho."
"Dạ... cháu cảm ơn."
Giọng cô yếu ớt, cúi đầu rồi vội vã bỏ lên lầu. Ông bà phu nhân nhìn theo mà chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Bà khẽ kéo ông vào phòng, thì thầm bàn bạc. Có lẽ đã đến lúc phải sắp xếp một chỗ ở riêng cho Hân Hân. Dù bà thương cô như con cháu trong nhà, nhưng với tình hình hiện tại... bà càng thương Tử Lạp hơn, và nhất là đứa nhỏ trong bụng cô.
Bà không muốn vì bất kỳ ai mà khiến con dâu tương lai phải suy nghĩ nặng nề, ảnh hưởng đến tinh thần.
Hân Hân trở về phòng, lòng chất chứa đầy hận thù. Cô ta ghét Tử Lạp. ghét cả đứa trẻ đang nằm trong bụng cô ấy. Chỉ cần cái thai kia không còn tồn tại, thì Lâm Sâm… Hân Hân tin mình thừa sức giành lại anh.
Cô cầm áo khoác và túi xách, lặng lẽ rời khỏi biệt thự, không nói với ai một lời.
Tại một thôn nhỏ
Hân Hân tình cờ tìm được nơi này trên mạng. một địa điểm chuyên chế tác các loại thuốc dân gian. Trong số đó, có thứ cô đang cần tìm.
"Chào cô gái, cô cần gì?"
"Tôi muốn mua thuốc."
"Thuốc gì vậy?"
Cô ta ghé sát tai, nói nhỏ. Người phụ nữ trung niên đang ngồi trong nhà chậm rãi ngẩng đầu lên, lướt nhìn Hân Hân từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc sảo thăm dò. Sau một thoáng im lặng, bà ta hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng:
"Là cho bản thân cô dùng sao?"
"Đừng hỏi nhiều. Chỉ cần bán cho tôi một gói."
Dứt lời, Hân Hân rút một xấp tiền ném xuống bàn, thái độ lạnh lùng, cao ngạo. Người phụ nữ nhìn số tiền, mỉm cười hài lòng, lấy từ dưới hộc bàn ra một gói thuốc nhỏ màu trắng rồi dặn dò:
"Mỗi bữa ăn, chỉ nên trộn một lượng nhỏ."
"Nếu tôi dùng hết gói thì sao?"
"Nặng thì sẽ gây tổn thương nghiêm trọng... có thể mất khả năng sinh sản."
"Tốt. Chính xác là thứ tôi cần. Tôi muốn cô ta mãi mãi không còn cơ hội làm mẹ."
Hân Hân nhếch môi cười nhạt, ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm vào gói thuốc trong tay, đầy vẻ đắc thắng. Người phụ nữ kia rùng mình, lặng lẽ cúi đầu. bà ta vừa vô tình trao thuốc vào tay một kẻ tàn nhẫn.
Sau khi rời khỏi đó, Hân Hân quay về biệt thự, trong đầu đầy toan tính. Thấy Tử Lạp đang ngồi ở phòng khách được mẹ Lâm Sâm hết mực yêu thương, lòng ghen tỵ trong Hân Hân bốc lên ngùn ngụt.
Cô ta không chỉ muốn hãm hại đứa trẻ trong bụng Tử Lạp… mà thậm chí, còn muốn cô biến mất khỏi thế giới này.
"Hân Hân, cháu đi đâu cả buổi thế? Lại đây uống nước, ăn bánh bác vừa làm này."
"Dạ, cháu ra ngoài mua ít đồ thôi ạ."
Hân Hân nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt kín đáo liếc về phía Tử Lạp.



