Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 21
Đây là...?"
Vi Khải Phong lên tiếng hỏi trước.
Vi Duy Phong mỉm cười, giới thiệu:
"Anh hai, chị dâu, đây là Lam Tịnh Diễm.Còn đây là con gái cô ấy, Uyển Uyển."
"Hiện tại, Tịnh Diễm là người phụ nữ của em.Hai mẹ con tạm thời sẽ ở lại đây, làm phiền hai người chăm sóc giùm."
Anh quay sang dặn dò Lam Tịnh Diễm:
"Tịnh Diễm, em cứ gọi họ là anh hai, chị dâu."
Lam Tịnh Diễm đỏ mặt, xấu hổ khẽ cúi đầu:
"Anh hai, chị dâu."
Vi Khải Phong và Nhậm Thiên Tâm nhìn nhau cười nhẹ,rồi lại quay sang nhìn Vi Duy Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.Ai mà ngờ, người luôn cố chấp vì cuộc hôn nhân kia như Vi Duy Phong,bây giờ cũng chịu mở lòng, đón nhận một người phụ nữ khác!
Vi Duy Phong bế Lam Uyển Uyển đặt vào tay Lam Tịnh Diễm.
"Em với con lên phòng nghỉ trước đi."
Thím Hải lập tức dẫn đường.
Nhậm Thiên Tâm thân thiết nắm tay Lam Tịnh Diễm, cười dịu dàng:
"Để chị dẫn em lên nhé.Để hai anh em họ nói chuyện riêng một chút."
Ba người phụ nữ rời đi, chỉ còn lại hai người đàn ông trong phòng khách.
Vi Khải Phong khoanh tay nhìn em họ mình, nửa đùa nửa thật:
"Duy Phong... Em thông suốt rồi sao?Đồng ý tìm người phụ nữ khác để bù đắp cuộc hôn nhân thất bại rồi hả?"
Anh cười hài lòng.
"Anh thấy cô ấy không tệ."
Rồi bỗng ngập ngừng hỏi:
"Nhưng... Không phải cô ấy có nét rất giống Thiên Tâm nhà anh à?"
Vi Duy Phong bật cười:
"Không dám đâu.Chỉ là hâm mộ thôi.Ông trời rủ lòng thương, cũng ban cho em một người phụ nữ tốt."
Vi Khải Phong nhìn chằm chằm vào em mình, không khỏi nghiêm mặt:
"Em thật sự vì cô ấy hấp dẫn,hay chỉ vì cô ấy giống Thiên Tâm?"
Anh hỏi ra cũng là để bảo vệ gia đình nhỏ của mình.Anh không cho phép bất cứ ai. dù là anh em ruột. có ý với người phụ nữ của mình.
Vi Duy Phong nghiêm túc trả lời:
"Em thật sự bị cô ấy hấp dẫn.Hơn nữa, đối với con gái của cô ấy, em cũng có cảm giác đặc biệt."
"Uyển Uyển gọi em là cha,em có cảm giác như đó là con gái ruột mình vậy."
Anh dừng một nhịp, ánh mắt chùng xuống:
"Và... cô ấy có thể giúp em thoát khỏi Triệu Lục Yến."
Câu trả lời thẳng thắn, không chút giấu giếm.
Vi Khải Phong nghe vậy cũng thở phào, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
"Duy Phong, khó có được người phụ nữ khiến em rung động.Nếu là anh, anh cũng sẽ vui mừng.Nhưng em phải nhớ, cô ấy đã có con... Sẽ không tránh khỏi phiền phức."
Anh trầm giọng:
"Em có biết lý do tại sao cô ấy độc thân mà có con không?"
Vi Duy Phong im lặng.Thật ra, anh cũng từng thoáng nghĩ đến, nhưng lại sợ mình không đủ bao dung.
Anh thấp giọng hỏi ngược lại:
"Anh cho rằng em cần biết sao?"
Vi Khải Phong gật đầu, nghiêm túc:
"Dĩ nhiên cần.Nếu muốn sống cùng nhau, phải thẳng thắn từ đầu.Không chỉ vì cô ấy... mà còn vì cha ruột của đứa bé.Nếu người đó xuất hiện quấy rối, em sẽ chịu nổi sao?"
Anh vỗ vai em mình.
"Duy Phong... Đôi khi không phải lỗi của phụ nữ,mà là quá khứ của cô ấy kéo theo rắc rối."
Vi Duy Phong nhắm mắt suy nghĩ vài giây, sau đó mở ra, ánh mắt sáng ngời:
"Em hiểu.Em sẽ tìm cơ hội hỏi rõ."
Có thể bạn quan tâm
Anh đứng dậy:
"Giờ em đi xem mẹ con cô ấy đã ổn chưa.Ngày mai còn phải tiếp nhóm bác sĩ thực tập vào phòng phẫu thuật."
Vi Duy Phong nhanh chóng mua một căn hộ ở tầng cao nhất của một tòa cao ốc gần bệnh viện.Anh thúc đẩy công trình, thuê một đội thợ mộc lớn để đẩy nhanh tiến độ.Chỉ sau một tuần, ngôi nhà mới cuối cùng cũng hoàn thành.
"Có thể ở đây được rồi."
Vi Duy Phong nắm tay Lam Tịnh Diễm và Lam Uyển Uyển, bước vào không gian mới toanh.
"Cha ơi!Nơi này thật đẹp!"
Lam Uyển Uyển vui vẻ nhảy nhót khắp phòng, đôi mắt sáng rực.
"Đây là nhà của cha sao?Vậy Uyển Uyển có thể ở chung với cha mãi mãi rồi!"
Bé xoay vòng mấy vòng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bỗng xụ xuống.
"Nhưng...Vậy có phải con không được chơi với Thiên Nhất nữa không?"
Bé vừa buồn vừa lo lắng.
Vi Duy Phong bật cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của bé:
"Dĩ nhiên là được.Con vẫn sẽ đọc sách và chơi cùng Thiên Nhất."
"Oa! Thật tốt quá!"
Lam Uyển Uyển nhảy tưng tưng khắp phòng, tiếng cười giòn tan vang lên.
Lam Tịnh Diễm cũng phấn khích không kém.Cô nhìn quanh khắp căn hộ, đôi mắt ánh lên niềm vui rạng rỡ.
"Duy Phong...Thật sự rất đẹp!Đây là nhà của chúng ta sau này, có phải không?"
Cô hân hoan xoay người, như một chú chim nhỏ vui mừng, rồi bất ngờ ngã vào lòng anh.
Ôm chặt cô vào ngực,Vi Duy Phong cúi đầu cắn nhẹ vào tai cô, trêu chọc:
"Có cần người giúp việc không?"
Lam Tịnh Diễm cười khúc khích, hai tay vòng lên cổ anh, thì thầm bên môi anh:
"Không cần!Việc nhà em có thể tự làm được.Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp...Những thứ đó không thể làm khó em.Nhưng với một điều kiện. ngày nào anh cũng phải về nhà."
Vi Duy Phong cúi đầu nhìn cô, giọng trầm thấp cưng chiều:
"Một mình em làm hết được sao?"
Câu hỏi ấy khiến cô bật cười.
"Em làm được.Tin em đi!"
Anh vuốt tóc cô, nụ cười càng thêm sâu:
"Ngày mai anh sẽ dẫn em đi chọn một cây đàn piano mới.Từ nay về sau, em chỉ được đánh đàn cho anh nghe thôi."
"Ừ!"
Lam Tịnh Diễm gật đầu mạnh, hệt như Lam Uyển Uyển, vô cùng đáng yêu.
"Đi, anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta."
Vi Duy Phong nắm tay cô, đưa cô đi khắp căn hộ.
Cuối cùng, anh dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, tràn ngập ánh sáng.
"Chính là phòng này."
Lam Tịnh Diễm vừa bước vào đã cảm thấy ngây ngất.Khung cảnh ấm áp, màu sắc dịu dàng, từng chi tiết đều tỉ mỉ trang trí như thể chờ đón cô từ rất lâu rồi.
"Thật sự rất đẹp..."
Cô thầm thở dài trong lòng, tim đập thình thịch liên hồi.
Nghĩ đến chuyện hai người sắp ngủ chung một giường như vợ chồng,đôi má Lam Tịnh Diễm lập tức đỏ bừng.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí hỏi:
"Em... chúng ta...có phải sẽ ngủ chung hay không?"
Vi Duy Phong bật cười, khẽ vuốt lên khuôn mặt đang ửng hồng của cô.
"Phải ngủ chung."Giọng anh dịu dàng mà kiên định.
Anh cảm thấy cô thẹn thùng thế này,càng khiến lòng anh nóng bừng,nỗi khát khao chiếm hữu cô. yêu cô.



