Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 26
Lúc đó em sẽ nói, sẽ cho anh một sự bất ngờ."
"Ngạc nhiên?" Vi Duy Phong nhướng mày, tò mò hỏi.
"Em bảo đảm đó nhất định là một sự bất ngờ." Cô lại hôn lên môi anh, ngọt ngào cười, "Duy Phong, vậy anh sẽ cầu hôn em thế nào?"
"Em muốn anh cầu hôn thế nào?"
"Để em nghĩ đã... Anh sẽ tặng nhẫn kim cương sao?"
"Nếu em muốn."
"Không cần đâu." Cô lắc đầu, đôi mắt sáng ngời, "Em muốn đi A Lý Sơn. Chúng ta sẽ thuê một căn nhà gỗ nhỏ, có rất nhiều hoa, anh sẽ cầu hôn em lúc mặt trời mọc. Như vậy, em sẽ lập tức đồng ý."
A Lý Sơn... nhà gỗ nhỏ... Những lời cô nói làm một tia ký ức xa xăm lướt qua đầu Vi Duy Phong. Một cảm giác kỳ lạ, một sự liên tưởng mơ hồ khiến tim anh khẽ nhói lên. Nhưng tất cả chỉ là một thoáng rất nhanh, anh gật đầu cười dịu dàng: "Được. Theo ý em."
Đúng lúc ấy, điện thoại của anh đổ chuông. Vi Duy Phong lướt mắt nhìn màn hình, là bệnh viện gọi tới, không phải Triệu Lục Yến. Anh nhận cuộc gọi, trao đổi vài câu rồi ngắt máy.
Lam Tịnh Diễm lo lắng hỏi: "Trong bệnh viện có chuyện gì sao?"
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Anh sẽ tới xử lý sau." Vi Duy Phong cúi xuống, bất ngờ lật người cô lại, đè cô dưới thân mình, ánh mắt tràn đầy ý cười nguy hiểm.
"Duy Phong, anh... anh lại muốn nữa sao?" Lam Tịnh Diễm đỏ bừng cả khuôn mặt, giọng nói run rẩy.
"Đúng thế." Anh cười khàn, cúi xuống hôn lên môi cô, thấp giọng thì thầm, "Anh vì em mà thành siêu nhân rồi."
Lam Tịnh Diễm vừa buồn cười vừa ngượng ngùng, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Vi Duy Phong cúi đầu muốn hôn cô, nhưng tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên không đúng lúc. Anh đành nhấc người, nhường cho Lam Tịnh Diễm rời giường nghe điện thoại.
Lam Tịnh Diễm nhấc máy, che ống nghe thì thầm với anh: "Là Dì Hồng."
"Hai người cứ từ từ nói chuyện, anh đến bệnh viện trước." Vi Duy Phong cúi xuống hôn nhẹ lên má cô rồi nhanh chóng xuống giường, mặc áo sơ mi chuẩn bị rời đi.
Trong điện thoại, giọng Dì Hồng vang lên nghiêm túc: "Tịnh Diễm, ta biết Vi Duy Phong đang ở bên cạnh con, cho nên con chỉ cần nghe, không cần đáp lại. Hứa Minh Kỳ đã trở về rồi. Tối qua, anh ta đến đây tìm con. Ta nghĩ không nên để anh ta biết con đang ở đâu, nên cũng không tiết lộ gì cả. Tịnh Diễm, con phải gọi điện cho Minh Kỳ, nói rõ với anh ta là con đã cắt đứt quan hệ, để anh ta đừng quấy rầy con nữa. Nếu con muốn cùng Vi Duy Phong bình yên sống tiếp, thì nhất định phải giải quyết triệt để chuyện này."
"Dì Hồng, con biết rồi." Lam Tịnh Diễm cúp điện thoại, trái tim không ngừng loạn nhịp. Cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng, Vi Duy Phong đã rời đi.
Cô biết, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Phải nói rõ ràng với Minh Kỳ. Bởi vì bây giờ cô đã chắc chắn, người cô yêu là Vi Duy Phong, không phải Hứa Minh Kỳ. Duy Phong mới là cha của Uyển Uyển, họ mới thật sự là một gia đình.
Không chút do dự, cô cầm điện thoại bấm gọi cho Hứa Minh Kỳ.
"Tịnh Diễm, em đang ở đâu?" Giọng nói của anh ta dồn dập vang lên.
"Minh Kỳ, rất xin lỗi. Em không thể nói cho anh biết em đang ở đâu. Em chỉ muốn nói với anh rằng... anh hãy kết hôn với người khác đi, em không sao đâu." Lam Tịnh Diễm bình tĩnh đáp.
(Tịnh Diễm, anh nói muốn kết hôn với người khác chỉ là vì em không chịu tới tìm anh. Anh cố ý chọc giận em thôi. Đừng tin những gì anh nói. Mau nói cho anh biết em đang ở đâu!)
Có thể bạn quan tâm
"Em không muốn kết hôn với anh, Minh Kỳ. Em yêu người khác rồi. Anh ấy rất thương yêu Uyển Uyển. Sau này, xin anh đừng tìm em nữa."
(Tịnh Diễm! Chúng ta đã đính hôn! Em không thể nói bỏ là bỏ như vậy!)
"Em yêu người ấy, em muốn kết hôn với người ấy. Minh Kỳ, hãy để em ra đi. Tạm biệt." Lam Tịnh Diễm dứt khoát cúp máy.
Ở đầu bên kia, Hứa Minh Kỳ giận dữ đến mức suýt ném vỡ điện thoại. Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhưng rồi anh ta chợt nhớ: cuộc gọi của Lam Tịnh Diễm vừa nãy hiện số điện thoại.
Anh ta nhanh chóng tìm địa chỉ số đó trong danh bạ. Là điện thoại từ Đài Bắc!
Cô đang ở Đài Bắc?
Một tia sáng vụt qua trong mắt Hứa Minh Kỳ. Có số điện thoại rồi, việc tìm được cô chẳng còn là chuyện khó khăn nữa. Anh ta cười lạnh. Thật may mắn là thời đại này có công nghệ hiện đại hỗ trợ...
Anh cất điện thoại vào túi, châm một điếu thuốc, thu dọn hành lý đơn giản rồi rời khỏi nhà trọ. Bắt một chiếc taxi đến sân bay nhỏ, trong lòng Hứa Minh Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dựa theo đầu mối từ số điện thoại, anh ta đến trung tâm thành phố Đài Bắc. Ngồi trong taxi, Hứa Minh Kỳ chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh. Đến khu vực nằm trong phạm vi số điện thoại hiển thị, anh yêu cầu tài xế dừng xe, đồng thời hỏi: "Anh tài xế, ở quanh đây có địa chỉ nào nổi bật không?"
"Bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi, to nhất khu này rồi." Tài xế trả lời nhanh.
"Bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi?" Hứa Minh Kỳ khẽ cau mày. Cái tên này nghe rất quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
"Anh ơi, tới nơi rồi đấy, xuống xe không?" Tài xế nhắc.
"Ừ, cho tôi xuống ở đây." Anh ta thanh toán tiền, mở cửa xe bước xuống, đứng trước cửa chính bệnh viện, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc sáng trưng ánh đèn.
Cái tên bệnh viện này... rốt cuộc đã nghe qua ở đâu? Hứa Minh Kỳ nhíu mày cố gắng suy nghĩ. Anh ta rút điện thoại ra, bấm số của Lam Tịnh Diễm.
Điện thoại vừa kết nối, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng bé con lanh lảnh: "Cha! Cha! Cha đã về chưa?"
Hứa Minh Kỳ ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của Lam Tịnh Diễm vang lên sau đó: "Uyển Uyển, cha sắp về rồi sao?"
Lại thêm tiếng của cô: "Uyển Uyển, đưa điện thoại cho mẹ nào, mẹ muốn nói chuyện với cha." Rồi đến giọng Lam Tịnh Diễm nói trực tiếp vào ống nghe, dịu dàng mà thắm thiết: "Duy Phong, bệnh viện còn bận sao? Anh có thể về ăn cơm chưa?"
Toàn thân Hứa Minh Kỳ như bị sét đánh. Tay anh siết chặt điện thoại, gằn từng chữ: "Duy Phong? Em yêu người khác?"
Lam Tịnh Diễm giật mình: "Minh Kỳ? Sao... sao anh biết..."
Cô chết điếng! Sao cô lại bất cẩn gọi điện cho Hứa Minh Kỳ từ số nhà? Đầu óc cô trống rỗng, biết mình đã lỡ tay.
Giọng Hứa Minh Kỳ gằn từng chữ đầy tức giận: "Tịnh Diễm, anh đang đứng trước bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi. Anh muốn gặp em. Bao lâu nữa thì em tới đây?"
"Minh Kỳ, sao anh biết em ở đó? Anh tới tìm em làm gì?



