Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 51
Người tài xế không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng anh ta cũng phải công nhận – Tần tiên sinh thật sự rất nuông chiều vợ.
Cả ngày nay, hắn tự tay xuống bếp chuẩn bị bữa ăn, sau đó mở định vị rồi lái xe đi theo vợ chỉ vì lo cô gặp nguy hiểm.
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến Trình Nhiễm đang trò chuyện cùng Tần Minh trong quán cà phê, Tần Tư Lăng vẫn kiềm chế, không bước vào.
Trong khi đó, Trình Nhiễm sau khi dập máy thì đứng dậy, định rời đi.
Tần Minh vẫn ngồi tại chỗ, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Thật không ngờ chị lại nghe lời anh họ tôi như vậy. Đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”
“Không liên quan đến anh.
Và… đừng xía vào chuyện gia đình tôi.”
Nói xong, Trình Nhiễm quay lưng bước đi.
Tần Minh ngồi đó, hai tay siết chặt lại.
Cô ta… dám nói với anh ta như vậy?
Quả là một người phụ nữ không biết sợ là gì.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tần Minh vang lên.
Anh ta bắt máy – đầu dây bên kia là một giọng nam quen thuộc, trầm thấp nhưng đầy uy lực.
“Tốt nhất nên tránh xa vợ tôi.
Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.
Mà Trình Nhiễm… chính là giới hạn đó.”
Tần Minh mỉm cười, giọng điệu vô tội:
“Ồ, anh họ đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu cho lắm.”
Tần Minh từ trước đến nay đều như vậy – luôn mang dáng vẻ vô hại, nói chuyện như chẳng hề dính líu gì.
Nhưng Tần Tư Lăng thừa hiểu rõ con người anh ta.
Đằng sau vẻ ngoài hào hoa đó là một tâm trí nguy hiểm, một kẻ thâm sâu khó lường.
“Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai.
Tần Minh, cậu đừng quên… trước đây tôi tha cho cậu một mạng, không có nghĩa lần này tôi sẽ tiếp tục nhân từ.”
Lời cảnh cáo của Tần Tư Lăng vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Tần Minh thoáng chững lại, không thể thốt ra lời nào.
Hắn có thể bao dung với mọi thứ, nhưng riêng ai dám động tới Trình Nhiễm – thì đừng mơ có cơ hội được tha thứ.
Đây không còn là cảnh cáo nữa… mà là một lời đe dọa thực sự.
Trình Nhiễm bắt một chiếc taxi trở về biệt thự.
Trên đường, cô mở điện thoại ra xem thì mới giật mình nhận ra – hôm nay là lễ Giáng Sinh.
Bảo sao đường phố lại náo nhiệt đến thế.
Xe chạy ngang qua quảng trường trung tâm, cô còn trông thấy một cây thông Noel khổng lồ được trang hoàng rực rỡ, lung linh trong ánh đèn màu.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả… là khi vừa về đến cổng biệt thự, khung cảnh trước mắt khiến cô ngỡ ngàng.
Toàn bộ lối đi đã được trang trí đầy sắc màu lễ hội.
Từ cổng vào cho đến sân vườn, đâu đâu cũng ngập tràn không khí Giáng Sinh: những dây đèn lấp lánh, hình tuần lộc, ông già Noel và cả tiếng nhạc du dương vang lên nhẹ nhàng trong không khí.
Cô xuống xe, trả tiền rồi bước vào.
Vừa đi được vài bước, bóng dáng Tần Tư Lăng đã xuất hiện trước mặt.
Có thể bạn quan tâm
Hắn mỉm cười, tay cầm một đôi dép đi trong nhà màu đỏ, cúi người đặt dưới chân cô.
“Nhiễm Nhiễm, Giáng Sinh vui vẻ.”
Nhìn bộ đồ ông già Noel mà Tần Tư Lăng đang mặc trên người, Trình Nhiễm không khỏi bật cười.
Dáng người hắn quá cao lớn, khoác lên bộ đồ đó trông vừa ngắn cũn, vừa chẳng ra dáng Noel chút nào.
Nhưng chính cái sự không phù hợp đó lại làm cô cảm thấy buồn cười và đáng yêu.
Không chỉ hắn – mà ngay cả quản gia và những người giúp việc trong nhà cũng mặc những bộ đồ sắc màu rực rỡ, đủ kiểu ông già Noel, tuần lộc, thiên thần.
“Phu nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Cô có thể vào dùng bữa tối rồi ạ.”
Trình Nhiễm nhướng mày hỏi lại: “Quản gia, sao ông cũng mặc như vậy luôn rồi?”
Vị quản gia có phần lúng túng ho nhẹ: “À, hôm nay là ngày lễ mà. Tôi và các nhân viên đều… phải ăn mặc như vậy để tạo không khí vui vẻ.”
Thật ra tất cả đều là do Tần Tư Lăng bắt buộc.
Vì muốn cô vui, hắn không ngại làm mọi thứ – thậm chí chính hắn cũng phải “hy sinh” mặc bộ đồ kém sang kia.
May mà chỉ có người trong nhà chứng kiến, chứ nếu để mấy tay nhà báo hay nhân viên công ty nhìn thấy, thì ngày mai chắc chắn hình ảnh này sẽ đứng đầu tất cả mặt báo.
“Nhiễm Nhiễm, em đói chưa? Anh đưa em vào ăn tối nhé?”
“Em vẫn chưa hết giận anh đâu. Anh đừng có mà tưởng bở.”
Cô hừ nhẹ, giọng đầy kiêu ngạo: “Sở dĩ em quay về cũng là vì bác quản gia và mọi người trong nhà thôi, không phải vì anh đâu.”
“Em sợ mọi người đã chuẩn bị mất công nên mới đổi ý.”
“Sao cũng được, em chịu về là tốt rồi.”
Tối nay, Tần Tư Lăng đúng là lại có vẻ… uống nhầm thuốc.
Nhưng Trình Nhiễm cũng không định tha thứ dễ dàng như vậy.
Trong lúc ăn tối, Tần Tư Lăng chỉ chuyên tâm bóc tôm, thái thịt, gỡ cá cho cô mà chẳng ăn gì.
Cô nhìn thấy cũng có chút áy náy… nhưng rồi lại mặc kệ.
Dù sao, những lời cay nghiệt mà hắn từng nói với đứa bé trong bụng cô – hôm nay hắn chịu khổ một chút cũng đáng.
“Cần ăn thêm gì không, để anh đi lấy?”
“Em no rồi.”
“Vậy em ra phòng khách xem tivi cho thư giãn đi.”
“Biết rồi.”
Nói thế thôi chứ Trình Nhiễm trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy dao động.
Cô ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bóng dáng bận rộn của Tần Tư Lăng trong bếp.
Một lát sau, quản gia mang đĩa hoa quả ra, đặt lên bàn.
“Phu nhân, nếu cô thật sự lo lắng thì chỉ cần nói một câu, ngài ấy sẽ dừng ngay.”
“Ai nói tôi lo lắng? Tôi không hề lo cho anh ta đâu.
Để anh ta dọn dẹp cũng coi như vận động tiêu hóa, giãn gân cốt sau bữa ăn thôi.”
“Cô nói vậy là thật lòng sao? Với lại… từ lúc ăn tối đến giờ, hình như Tần tiên sinh chưa đụng đũa miếng nào.”
Ừ nhỉ…