Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 56
Thậm chí trợ lý bên cạnh cũng run tay không ngừng. Anh ta nghe nói vợ của sếp đang mang thai, lẽ ra tâm trạng phải vui vẻ mới đúng. Nhưng không — Tần Tư Lăng mỗi lúc một khó đoán.
Chẳng lẽ người càng tài giỏi thì càng có logic suy nghĩ kỳ lạ?
Buổi họp kết thúc, Tần Tư Lăng vừa rời khỏi phòng đã lập tức rút điện thoại gọi cho bác sĩ riêng.
“Nhiếp Minh Duật, Tư Khải, Trần Gia Thành — tâm trạng tôi đang cực kỳ bức bối, gặp tôi tại chỗ cũ. Mười lăm phút nữa không có mặt thì đừng trách.”
Ba người nhận được cuộc gọi thì mặt ngẩn ra, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Hiếm lắm Tần Tư Lăng mới gọi gấp như vậy.
Đúng là lại sắp có chuyện thú vị.
Điểm hẹn của họ là nhà hàng kiểu Pháp quen thuộc.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, Tần Tư Lăng không ngừng… ăn. Ăn như chưa từng được ăn.
Ba người bạn kia chỉ ngồi ngây người, mở to mắt nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tần Tư Lăng trong mắt họ vốn là hình mẫu lạnh lùng, chuẩn mực và lý trí. Còn hiện tại… là ai đây?
“Ở nhà vợ cậu không cho ăn hay sao mà ăn như bị bỏ đói vậy?”
“Tôi đang phát tiết.”
“Phát tiết? Chuyện gì khiến cậu phải như thế?”
“Không phải cậu biết rõ hơn ai hết sao? Trần Gia Thành, cậu giới thiệu cho tôi bác sĩ kiểu gì mà Trình Nhiễm vẫn có thể mang thai?”
Nghe đến đây, cả Tư Khải, Nhiếp Minh Duật và Trần Gia Thành cùng bật cười.
Thì ra là vì chuyện đó.
Ai cũng biết Tần Tư Lăng từ xưa đến giờ cực kỳ… không ưa trẻ con.
Vậy mà giờ lại làm cha, lại còn là cha của hai đứa. Nghĩ đến đó, ai nấy đều chỉ biết cười trong lòng, không dám trêu thêm.
Nhiếp Minh Duật vỗ vai Tần Tư Lăng, làm vẻ thông cảm:
“Không sao đâu. Có con là điều tốt mà. Không thể trách bác sĩ được, chỉ trách mấy “chiến binh” của cậu quá khỏe thôi.”
“Vợ cậu mang trai hay gái để tụi này còn biết đường mà chuẩn bị quà chúc mừng?” – Tư Khải thêm vào.
Tần Tư Lăng không đáp ngay, chỉ liếc ba người bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Sinh đôi.”
Phụt!
Trần Gia Thành vừa uống nước liền phun thẳng vào mặt Tư Khải.
Giờ thì chẳng ai nhịn nổi nữa. Cả ba người cười nghiêng ngả.
“Trời đất, Tư Lăng, cậu đúng là song hỷ lâm môn. Một lần được cả trai cả gái, còn gì bằng!”
“Thôi được rồi, bỏ chuyện con cái đi. Tôi không tin cậu gọi tụi này đến đây chỉ để khoe chuyện này đâu. Nói đi, cậu cần gì?”
Tư Khải vừa dứt lời, Tần Tư Lăng liền nói một câu khiến cả ba người muốn tự cắn lưỡi:
“Tôi muốn nhờ các cậu một chuyện. Sau khi hai đứa nhỏ đủ bốn tuổi, tôi sẽ cho người đưa đến nhà các cậu làm con nuôi. Ai muốn nhận thì nhận.”
…
Không gian như đóng băng.
Cả ba nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu.
Nhận con của Tần Tư Lăng làm con nuôi? Đùa gì thế? Một mình hắn đã đủ khiến người ta nghẹt thở, giờ còn thêm hai tiểu Tư Lăng nữa?
“Trẻ con rất đáng yêu đấy. Cậu đã làm cha rồi thì học cách yêu con đi. Đừng để lũ nhỏ thất vọng về cậu.”
“Có thể cho tôi biết vì sao cậu lại ghét con của mình đến mức đó không?”
Bị ép đến đường cùng, cuối cùng Tần Tư Lăng cũng lặng lẽ nói ra:
Có thể bạn quan tâm
“Nếu sinh hai đứa ra… Trình Nhiễm sẽ đau đớn đến mức như chết đi sống lại. Tôi đã miễn cưỡng để chúng được ra đời, vậy nên… tôi chỉ mong không phải nhìn thấy chúng mỗi ngày. Như thế tim tôi sẽ dễ chịu hơn.”
Cả ba người im lặng.
Một lúc sau, họ cùng đồng loạt gật đầu và thả cho Tần Tư Lăng một nút “like” tưởng tượng.
Tư Khải thở dài:
“Trên đời này đúng là không ai có kiểu yêu vợ độc đáo như cậu. Tần tiên sinh, chúc cậu… may mắn sống sót trong cuộc sống hôn nhân và làm ba nhé.”
Cánh cửa phòng bệnh được nữ y tá mở ra.
“Tần phu nhân, đây là phòng bệnh của Đỗ tiểu thư…”
“Cảm ơn, cô cứ đi làm việc của mình đi.”
Trình Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò vài câu rồi bước vào.
Hôm qua, cô nhận được một cuộc gọi từ phía bệnh viện thông báo rằng Đỗ Thanh Xảo muốn gặp cô. Ban đầu, Trình Nhiễm định từ chối ngay, nhưng vị bác sĩ bên kia lại nói rằng bệnh tình của Đỗ Thanh Xảo rất nặng, khó qua khỏi.
Không hiểu vì sao, cuối cùng Trình Nhiễm vẫn ôm bụng bầu nặng nề đến đây.
Không đến thì thôi, một khi đã đến thì lại khiến Trình Nhiễm phải lặng người. Bộ dạng tiều tụy của Đỗ Thanh Xảo khiến cô ngạc nhiên. Mới chỉ vài tháng không gặp mà cô ta đã gầy đến mức da bọc xương, sắc mặt nhợt nhạt, không còn chút sức sống nào.
Trình Nhiễm kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.
“Nghe bác sĩ nói cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì sao?”
Đỗ Thanh Xảo mệt mỏi mở mắt, đôi môi khô nứt mấp máy mãi mới thốt ra được lời.
“Vì vụ sảy thai đó mà tôi bị xuất huyết trong, lâu dần phát sinh bệnh…”
“Tôi không đến đây để nghe cô kể khổ,” Trình Nhiễm cắt ngang, giọng lạnh lùng. “Mọi chuyện đều là do cô tự chuốc lấy.”
Khác với mọi lần, Đỗ Thanh Xảo không phản ứng dữ dội. Cô ta chỉ cười nhẹ, rồi thì thào tiếp lời:
“Về cái chết của Tần Thiến… Cô có muốn biết nguyên nhân thực sự không?”
“Nói đi.”
“Đêm hôm đó, trước khi đến gặp Tần Thiến để giải quyết, tôi đã ghé qua gặp Tần Minh. Anh ta mời tôi uống một ly nước. Tôi không ngờ, sau khi uống xong lại trở nên mất kiểm soát… Khi tỉnh lại, Tần Thiến đã nằm dưới chân tôi, bị siết cổ đến chết…”
“Ý cô là… cô đã giết anh ta?”
Đỗ Thanh Xảo gật đầu. Nụ cười yếu ớt hiện lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đêm đó, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô ta đã tự tay làm điều mình không thể tha thứ được.
Thi thể lạnh lẽo của Tần Thiến nằm dưới đất, khiến cô ta hoảng loạn. Lúc đầu, cô muốn thú nhận với cảnh sát, nhưng Tần Minh đã ngăn cản và dùng ba mẹ cô để uy hiếp, buộc cô giữ im lặng.
Từ ngày đó, Đỗ Thanh Xảo sống trong sự giày vò và tội lỗi. Tuy Tần Thiến không phải người tốt, nhưng anh ta vẫn dành cho cô chút tình cảm. Quãng thời gian đi theo anh ta, cô chưa từng chịu thiệt thòi.
Trầm mặc một lúc, Đỗ Thanh Xảo từ từ ngồi dậy, đi về phía cửa sổ. Trình Nhiễm hoảng hốt đứng lên, tay che bụng, cảnh giác.
“Đỗ Thanh Xảo! Cô định làm gì?”
Không đáp lời, Đỗ Thanh Xảo bất ngờ quay người, nắm lấy tay Trình Nhiễm, đẩy cô áp sát vào mép cửa.
Ánh mắt của cô ta lúc này đầy thù hận.
“Tất cả là do mày mà ra! Tao giết người, mắc bệnh, sống không bằng chết… Mày hả hê lắm đúng không?”
Trình Nhiễm cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng sức cô yếu hơn hẳn. Bụng bị ép chặt khiến cô nhăn mặt vì đau.
Cô đến đây là vì lòng trắc ẩn, vậy mà lại bị đối xử như vậy.
Hai người giằng co một hồi thì tiếng hét thất thanh vang lên.