Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 02
Khóe môi Trình Dục giật nhẹ, thoáng ngạc nhiên lướt qua trên gương mặt anh nhưng rất nhanh đã trở lại bình thản.
Chậc, tình huống này nên xử lý thế nào đây?
Anh cúi xuống nhìn đứa nhỏ bất trị của mình, chỉ biết thở dài.
“Cô cứ nói với bố mình thế này: Trên người cô có hai chỗ trống, chỉ có tôi mới có thể lấp đầy. Ông ấy sẽ hiểu.”
Không hiểu rõ hàm ý sâu xa, Thiên Lam ngoan ngoãn gật đầu rồi tất tả chạy đi tìm bố.
Thật đúng kiểu: không sợ lưu manh dụ dỗ, chỉ sợ người quá ngây thơ dễ dụ!
Hai chỗ trống? Chỉ có anh ta mới lấp được?
Thiên Lam còn hơi mơ hồ nhưng vẫn vội vã đi tìm Viện trưởng.
Cô thuật lại toàn bộ câu chuyện với sự ngây thơ không chút che giấu. Thế nhưng, gương mặt của Viện trưởng sau khi nghe xong lập tức sa sầm lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thiên Lam được bố cho về nhà trước, còn Trình Dục thì bị Viện trưởng đích thân triệu tập.
Hai người đàn ông đối diện nhau trong căn phòng yên ắng. Một người nghiêm nghị dò xét, một người điềm nhiên đối mặt. Ánh mắt giao nhau, im lặng kéo dài suốt mấy phút.
“Bác sĩ Trình, cậu thích con gái tôi sao?” Viện trưởng lạnh lùng hỏi.
“Không thích.” Trình Dục trả lời thẳng thừng.
Viện trưởng suýt nghẹn họng, run run chỉ tay về phía anh, giọng cũng run theo, “Vậy cậu… cậu còn dám…”
“Chỉ là cơ thể tôi phản ứng thôi. Tôi chẳng thể nào kiểm soát được.” Anh thản nhiên đáp.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai khiến cơ thể anh phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Thậm chí, đa số bệnh nhân anh từng khám đều là đàn ông.
Trình Dục lúng túng sờ mũi. Đáng buồn thay, vừa gặp Viện trưởng, cậu bé của anh đã lập tức “yếu đuối” trở lại…
“Cậu có ý kiến gì không?” Viện trưởng gằn giọng.
Ý kiến? Ý kiến về chuyện gì?
Bị ánh mắt sắc lạnh kia khóa chặt, anh chợt hiểu rằng tốt nhất không nên hỏi lại.
Anh thở dài, đáp nhỏ, “Không có ạ.”
“Vậy được. Ngày mai cậu cùng Thiên Lam đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn. Tháng này phải hoàn thành xong.” Viện trưởng ra lệnh dứt khoát.
“Tại sao tôi phải cưới cô ấy?”
Đúng kiểu hỏi linh tinh không đúng thời điểm!
Viện trưởng liếc xéo anh, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Nếu tương lai thật sự phải nhận tên này làm con rể, chắc ông sẽ tăng huyết áp mất.
Ngày xưa, mẹ của Trình Dục và ông là thanh mai trúc mã. Bà từng hứa, nếu bà có con trai, ông có con gái thì hai đứa sẽ thành đôi. Tiếc rằng bà mất sớm vì bệnh nặng, nên giờ ông phải tự mình thực hiện lời hứa năm xưa.
Một cuộc hôn nhân được sắp đặt từ trước.
Trình Dục liếm môi, nín thở trong vài giây.
“Không cưới.” Anh trả lời dứt khoát.
Rõ ràng là đang chê bai cô rồi.
Không hấp dẫn.
Không quyến rũ.
Có thể bạn quan tâm
Không thu hút.
Chỉ được mỗi cái… ngốc nghếch và ưa nhìn chút đỉnh.
Sắc mặt ông viện trưởng càng thêm u ám, nhưng vì tình nghĩa với cô hàng xóm thuở nhỏ, ông cố kìm nén cơn giận, nặng giọng: “Cậu đã nhìn thấy hết của con gái tôi rồi, cậu phải chịu trách nhiệm!”
Gương mặt nghiêm nghị của ông lại bị đối phương chọc cho vặn vẹo méo mó.
“Tôi đâu chỉ nhìn thấy mình cô ấy.” Trình Dục nhếch môi cười nhạt, “Tôi còn từng khám cho ngài, cho nhiều bệnh nhân khác nữa. Chẳng lẽ tôi phải cưới hết họ sao?”
“Cút ra ngoài!”
Lần này ông viện trưởng thật sự không thể nhẫn nhịn thêm, gầm lên giận dữ, tay chỉ thẳng ra cửa, giọng nói cũng run rẩy.
Trình Dục hơi khom người coi như chào, vẻ mặt thản nhiên như thể vừa lập được chiến tích lớn. Rồi anh quay người đi ra ngoài với dáng vẻ ung dung.
Mới đi được vài bước, anh đã thấy Thiên Lam đang ngồi ôm bụng trước cửa phòng khám, sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy?” Anh cau mày hỏi.
“Tôi đau bụng…” Cô rên rỉ.
“Vào phòng đi.”
Nghe lời, Thiên Lam khom người, bước đi chậm chạp vào trong.
Để mặc anh thăm khám.
Thật tình, bệnh viện này không còn bác sĩ nào khác sao? Cứ mỗi lần khám bệnh là lại gặp ngay anh ta!
“Đau bụng kinh thôi.” Anh bình thản kết luận.
Thiên Lam sững người, có chút bất ngờ. Bình thường cô chỉ đau sau khi đến tháng, chưa từng đau trước đó.
Gương mặt cô lại ửng đỏ lên, vừa vì xấu hổ, vừa vì ngượng ngùng.
“Đau dữ vậy sao?” Anh hỏi.
Cô tội nghiệp gật đầu lia lịa.
“Muốn hết đau không?”
Cô lại nhanh chóng gật đầu.
Đau bụng kinh, ai mà không mong sớm thoát khỏi?
Cô từng định uống thuốc giảm đau nhưng bố cô phản đối, nói rằng uống nhiều sẽ ảnh hưởng trí nhớ và sức khỏe.
Trình Dục xoa nhẹ thái dương, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người cô.
Mặc dù biết cô đã trưởng thành, nhưng không hiểu sao trong mắt anh, cô gái này vẫn ngây ngô như một đứa bé.
“Đợi đến lúc cô mãn kinh thì sẽ hết đau thôi.”
Nghe vậy, Thiên Lam chỉ muốn ngã quỵ. Anh ta đang chọc tức cô sao?
Đúng là lời thừa thãi!
Cô lườm anh một cái, rồi lảo đảo đứng dậy tính ra về. Thà về nhà chườm nước nóng còn hơn nghe anh nói vớ vẩn.
“Cô có bạn trai chưa?” Anh bất ngờ hỏi.