Khi Hiếu Thảo Chỉ Là Lời Nói - Chương 02
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được ánh mắt đầy châm biếm của họ hàng. Cứ như thể tôi đang chém gió không biết xấu hổ.
Cũng không trách được họ.
Từ khi mẹ tôi mất lúc tôi còn học cấp hai, tôi sống trong cảnh cùng cực, nghèo đến mức ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng phải nhịn ăn cả tháng để dành dụm.
Khi ba tôi từ chối đóng học phí, họ hàng đồng tình với ông ta.
“Con gái học nhiều làm gì? Học giỏi cũng không bằng lấy được chồng tốt.”
Giờ đây, khi nghe tôi – một đứa con gái – có thể kiếm được ba vạn một tháng, họ hoàn toàn không tin.
Cô cả nhướng mày:
“Sao có thể chứ? Tiểu Bồ nhà cô cũng tốt nghiệp đại học, một tháng chỉ có ba ngàn. Làm sao mày kiếm tận ba vạn?”
Đứa em họ này đúng là đã tốt nghiệp, nhưng trượt quá nhiều môn nên chẳng có nổi tấm bằng.
Ba tôi cũng không tin:
“Nhỏ tuổi mà bốc phét thế à? Tin mày kiếm được ba vạn, thà tao tin mình ra đường bị xe đâm còn hơn!”
Ông nội phẩy tay, giọng điệu đầy chán ghét:
“Giờ quan trọng nhất là chăm sóc người già. Nhà có người, còn thuê hộ lý làm gì? Mày như này chẳng phải đang muốn cả làng chê ba mày bất hiếu sao?”
Ba tôi lập tức bồi thêm một câu, vẻ mặt trịnh trọng:
“Gia quy nhà họ Lâu, hiếu đạo lớn hơn trời. Nếu mày được bằng một nửa mẹ mày, mày đã không nói ra những lời như vậy.”
Ông ta nhìn quanh một lượt, ra vẻ bùi ngùi:
“Dù sao, nhà này là gốc rễ của tao.”
Từ khi tôi vào đại học, ba tôi chẳng bao giờ quan tâm đến tôi. Mỗi lần gọi điện, ông ta chỉ để xin tiền từ công việc làm thêm của tôi.
Sau hai lần cãi nhau, tôi cắt đứt liên lạc.
Năm thứ ba đại học, vào đúng ngày sinh nhật, tôi đăng ảnh một chiếc bánh kem năm đồng lên vòng bạn bè.
Ba tôi nhìn thấy.
Ngay hôm đó, ông ta gọi cho tôi mười cuộc điện thoại.
Lúc ấy, tôi vốn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghĩ đến mẹ.
Tôi đã do dự, đã tự nhủ sẽ cho ông ta một cơ hội nữa.
Nhưng khi vừa bắt máy, ông ta liền xối xả mắng tôi:
“Hôm nay tao làm việc đến tận 12 giờ đêm, còn mày thì rảnh rỗi, suốt ngày tiêu tiền phung phí! Ông nội ở quê còn đang phải sống trong căn nhà cấp bốn dột nát, người ta đều đã xây nhà cao tầng rồi… Mày định chặt đứt cái gốc rễ ở quê của tao à?”
Lúc ấy, tôi còn chưa hiểu gốc rễ của ông ta là gì.
Có thể bạn quan tâm
Hôm nay, nghe ông ta nói vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
À, thì ra căn nhà cũ đó chính là gốc rễ của ông ta.
Căn nhà được xây bằng một nửa số tiền mẹ tôi vất vả làm thuê kiếm được, giờ đây lại trở thành cái danh dự mà ông ta luôn miệng bảo vệ.
Khi cuộc cãi vã sắp nổ ra, cô cả vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Thôi nào, Tiểu Nguyệt đâu có nói là không chăm sóc. Cháu yên tâm đi, Tiểu Nguyệt, nếu cháu hiếu thảo, mọi người đều sẽ nhớ trong lòng.”
Nhớ trong lòng?
Tôi ngẩng đầu nhìn khắp căn nhà.
Ảnh của mẹ đã biến mất.
Chỉ còn lại ảnh của bà nội.
Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời này, nhưng giờ đây còn ai nhớ đến bà chứ?
Nhưng hôm nay, tôi trở về không phải vì những người này.
Tôi về để đưa mẹ đi, để dời mộ cho mẹ.
Những con người đang ngồi trên bàn này, trong mắt tôi, chẳng khác gì một đám người điên.
Thực ra, tôi chẳng bận tâm chút nào.
Ting – điện thoại vang lên nhắc nhở đã đến giờ.
Tôi đứng dậy, bước vào bếp xem bát trứng hấp.
Rót một ít nước tương, rắc thêm mỡ hành.
Hương thơm quen thuộc tỏa ra.
Giống hệt như món mẹ từng làm cho tôi khi còn nhỏ.
Từ khi mẹ rời đi, chẳng còn ai làm cho tôi nữa.
Năm nay, là lần cuối cùng tôi trở về nơi này.
Lần cuối cùng, để dời mộ cho mẹ.
Vì thế, tôi đã làm một bát trứng hấp, giống như cách mẹ đã từng làm.
Chuẩn bị mang đến cho mẹ.