Khi Hiếu Thảo Chỉ Là Lời Nói - Chương 04
Nếu thực sự chỉ cần vay tiền là có thể thành tỷ phú, thì cơ hội đó chắc chắn không đến lượt những người này.
Ba tôi cười lạnh:
"Mày không có phúc, chẳng lẽ bọn tao cũng không có phúc sao? Tao cũng sẽ đầu tư ngay!"
Họ lại tiếp tục khoe khoang về dự án của Tiểu Hồng, mơ mộng về viễn cảnh trở thành triệu phú.
Thấy tôi im lặng, ba tôi tưởng tôi không còn lời nào để nói, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
"Chúng ta là con cái, đương nhiên phải hiếu thảo. Chúng ta hiếu thảo thì thế hệ sau mới biết mà noi theo, phải không?"
Ông ta nhìn tôi, giọng điệu đầy giáo huấn:
"Mày, thật sự nên học hỏi mẹ mày. Trở thành một người phụ nữ hiếu thảo, thì mọi người mới nhớ đến mày, mới khắc ghi những điều tốt đẹp của mày..."
Lời ông ta còn chưa dứt, ánh mắt tôi vô tình lướt qua một thứ quen thuộc.
Cả người tôi bỗng chốc cứng đờ.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn lại.
Giữa bàn ăn bừa bộn, ngay dưới bát canh cá nóng hổi... lại chính là tấm ảnh đen trắng của mẹ tôi – tấm ảnh từng treo trên tường khi bà còn sống.
Khi mẹ tôi còn sống, mọi người bên ngoài đều gọi bà là vợ của đứa con trai hiếu thảo nhà họ Lâu.
Mẹ tôi là con gái duy nhất trong gia đình, ba mẹ mất sớm, khi lấy chồng chỉ có một thân một mình.
Bà thực sự coi ba mẹ chồng như ruột thịt, chăm sóc họ bằng cả tấm lòng.
Bốn năm trước, trước khi bà nội qua đời, mẹ tôi vẫn là người chăm sóc bà.
Khi bà nội sắp mất, đột nhiên gọi mẹ tôi ra ngoài mua nước tương để ăn trứng hấp, rồi triệu tập mấy người chú đến.
Bà run rẩy lấy số tiền cất dưới gối chia cho từng người.
Mẹ tôi mua nước tương về thì bà nội đã qua đời.
Ba tôi đi làm xa về.
Việc đầu tiên ông ta làm trong đám tang không phải khóc thương mẹ, mà là túm cổ áo mẹ tôi, tát một cái như trời giáng.
"Mày đúng là đồ tham ăn, đến lúc đó còn bỏ đi mua nước tương!"
Từ khoảnh khắc đó, ông ta nổi tiếng ngay lập tức.
Mọi người đều ca tụng ông ta là người con trai hiếu thảo bậc nhất.
Có thể bạn quan tâm
Còn tôi, khi bật khóc và nói ra sự thật rằng bà nội chính là người đã bảo mẹ tôi đi mua nước tương, ông ta chỉ lạnh lùng đáp:
"Chứng tỏ mẹ mày làm chưa đủ tốt, không khiến bà nội thực sự coi bà ấy như con gái."
Chỉ một câu nói đó, mẹ tôi bị tẩy não hoàn toàn.
Bà càng ra sức làm hài lòng ông nội, càng cam chịu phục vụ cả gia đình này.
Trong trí nhớ của tôi, mẹ luôn dậy nửa đêm.
Lúc thì lấy nước cho ông nội, lúc thì mang ống nhổ đến tận giường.
Mỗi đêm, bà gần như không ngủ được mấy tiếng.
Còn ba tôi, ông ta chỉ biết nói một câu:
"Ba mẹ nuôi chúng ta khôn lớn không dễ dàng, nhẫn nhịn đi!"
Mẹ tôi đã nhẫn nhịn cả đời, đã hiểu chuyện cả đời.
Kết quả là gì?
Di ảnh của mẹ bị gỡ xuống khỏi tường, trở thành miếng lót bàn cho bữa cơm Tết.
Tôi nheo mắt, giọng nói lạnh băng:
"Đây là cái gì?"
Cô út thoáng giật mình, giọng điệu chần chừ:
"Có gì đâu."
Chú út nhún vai:
"Lúc đó không tìm thấy cái gì khác, nên tạm dùng tấm ảnh này thôi."
Cô cả bĩu môi, khoanh tay trước ngực:
"Thôi nào, đừng làm lớn chuyện. Tấm ảnh này để trong nhà dịp Tết cũng không tốt. Lúc đó không để ý nên lấy ra từ ngăn kéo thôi mà."
Ba tôi cứng cổ, mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp:
"Có gì đâu mà làm to chuyện? Chỉ là một tấm ảnh thôi mà? Ai còn nhớ rõ chuyện đó nữa..."



