Khi Hiếu Thảo Chỉ Là Lời Nói - Chương 05
Ai còn nhớ chứ?
Tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi không bao giờ quên đêm giao thừa năm ấy, bữa cơm tất niên cuối cùng.
Sáng hôm đó, mẹ chải tóc cho tôi thật đẹp, dặn tôi mặc quần áo mới.
Mẹ còn mua cho tôi pháo hoa rất đẹp.
Dù người đã yếu, nhưng mẹ vẫn cố gắng nấu những món ăn ngon nhất.
Bà tận tay múc từng chén cơm, bảo tôi mang đến cho các trưởng bối.
Có một điều gì đó không đúng.
Tôi cảm nhận được điều đó.
Nhưng lúc ấy, mẹ chỉ nhẹ nhàng bảo tôi ra ngoài đốt pháo.
Tôi không đi.
Tôi trốn ở ngoài cửa, lén nhìn vào trong nhà.
Mẹ đứng dậy, cẩn thận gắp thức ăn cho từng người.
Giọng mẹ chậm rãi, đầy cầu khẩn:
“Sau này, mọi người hãy quan tâm đến Tiểu Nguyệt nhé.”
“Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện, nếu một ngày nào đó có chuyện xảy ra, mong mọi người có thể chừa cho con bé một miếng cơm, một ngụm nước.”
Lúc đó, họ hàng chỉ phất tay cười nhạt:
“Tết nhất rồi, đừng nói những chuyện này nữa.”
Mẹ tôi quay sang nhìn ông nội, ánh mắt tràn đầy hy vọng mong manh.
Mẹ đã biết trước ba tôi sẽ tái hôn.
Mẹ biết ba tôi không đáng tin.
Mẹ cũng biết những người thân này không đáng tin.
Nhưng, họ là hy vọng duy nhất của mẹ.
Họ có chung máu mủ với tôi.
Lúc đó, ông nội đã uống say, vỗ ngực cam đoan:
“Thôi, tao nói này, Tiểu Nguyệt dù sao cũng là cháu gái của tao, là người trong gia đình. Tao chắc chắn sẽ quan tâm đến nó.”
Quan tâm sao?
Đây chính là cách họ “quan tâm” mẹ tôi?
Đây chính là cách họ “quan tâm” tôi?
Dùng di ảnh của mẹ tôi để lót bát canh cá nóng hổi?
Có thể bạn quan tâm
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh dưới bát canh.
Cả người lạnh ngắt.
Những họ hàng khác cũng hùa theo:
“Đúng vậy, anh chị chắc chắn sẽ lo cho con bé.”
Tôi đứng ngoài cửa, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Mãi sau tôi mới bước vào, mẹ nhìn tôi cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi giả vờ như không biết gì cả.
Tôi quay lại nhìn những người thân đang giả vờ ngây ngô, thờ ơ trước mặt mình.
Tôi lạnh giọng hỏi:
“Nói cho tôi biết, đây là cái gì?”
Có người lẩm bẩm khó chịu:
“Chậc, có cần làm nghiêm trọng đến vậy không?”
Ông nội nhíu mày, giọng điệu đầy trách móc:
“Một bữa cơm khi còn sống còn hơn vạn đống tro trước mộ! Mày còn sống thì lo mà hiếu thảo đi, người chết rồi sao mà biết được!”
Nhìn thấy tôi vẫn cầm trên tay bát trứng hấp còn nóng hổi, ba tôi lập tức chớp lấy cơ hội:
“Tính cách ích kỷ như vậy, không biết giống ai! Một bát trứng hấp mà cứ giữ khư khư, mày có mời ông chưa? Có mời chú chưa? Có mời thím, mời cô chưa? Còn cả em trai Tiểu Bồ nữa! Thật là ích kỷ!”
Chú ba liếc nhìn tôi, chép miệng:
“Thôi, mẹ nó đi sớm, không có ai dạy bảo.”
Họ thi nhau nhắc tên mẹ tôi, nhưng không ai gọi bà một tiếng chị dâu hay em dâu.
Tôi siết chặt tay, mắt đỏ hoe.
Không phải vì đau lòng, mà vì tức giận.
Nhưng ba tôi lại tưởng rằng tôi không chịu nổi cú sốc này.
Ông ta được đà làm tới, giọng ngày càng gay gắt:
“Không biết cái tính nhỏ nhen này giống ai! Lúc nào cũng thích tỏ ra đáng thương, mới nói đến đã mắt đỏ hoe, lại khóc lóc. Tết nhất mà khóc cái gì? Xui xẻo!”
Khóe miệng tôi giật giật, tôi bình tĩnh nói từng chữ một:
“Tôi đang khóc cho mẹ ông đấy.”
Ba tôi sững người, tưởng mình nghe nhầm:
“Mày nói cái gì?”