Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 4
Cô sợ hãi lùi lại mấy bước rồi xoay người bỏ chạy như một con thỏ nhỏ trốn khỏi tầm mắt của loài thú săn mồi.
Anh nhìn bóng lưng Lam Lam chạy biến vào trong, môi cong lên thành một nụ cười nửa nghiêm nghị, nửa thích thú.
Lam Lam chạy lên phòng, khóa trái cửa. Vì bị nước bắn trúng, nên quần áo cô cũng hơi ướt. Cô vào phòng tắm tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác.
Khắc Minh bước vào nhà, toàn thân ướt như chuột lột. Gì Thẩm thấy cảnh đó thì đã đoán được phần nào nguyên nhân. Bà bước tới hỏi:
"Thiếu gia về rồi sao? Có chuyện gì mà người thiếu gia lại như thế này?"
"Gặp mưa."
Câu trả lời ngắn gọn và cộc lốc khiến gì Thẩm khẽ nhíu mày. Trời đang nắng chang chang, lấy đâu ra mưa?
Anh bước thẳng lên phòng, thay đồ xong liền sang phòng Lam Lam. Anh gõ cửa:
Cộc... cộc... cộc...
Cô giật mình nhìn về phía cửa. Chắc chắn là anh đến tìm cô tính sổ chuyện lúc nãy. Cô nín thở không dám mở.
Anh gõ thêm vài lần nữa nhưng không có phản hồi. Cuối cùng, anh quay lại phòng mình, lấy chìa khóa dự phòng.
Cạch — tiếng mở khóa vang lên.
Lam Lam đang cuộn mình trong chăn thì nghe tiếng cửa, vội ló đầu ra... Là anh.
Anh bước đến giường, kéo chăn ra không nói không rằng. Cô hốt hoảng bật dậy, nhưng anh đã nhanh như cắt ôm lấy cô từ phía sau.
"Em muốn trốn tôi sao? Chuyện vừa rồi em phải đền bù cho tôi một cách xứng đáng."
Anh cúi xuống hôn lên gáy cô, tay vòng ra phía trước, khẽ khiêu khích những đường nét mềm mại.
Chỉ một lát sau, quần áo trên người cô đã không còn vướng bận. Thân thể trắng mịn của cô hiện lên trước mắt anh như ánh trăng đêm rằm.
Chỉ cần nhìn thấy cô là lòng anh lại rung động mãnh liệt, không thể kiềm chế.
Lần này, cô đã quen với những va chạm, không còn sợ hãi như lần đầu. Ngược lại, từng nhịp đong đưa đều chủ động đáp lại.
Cảm nhận được sự hòa hợp ấy, anh càng thêm cuồng nhiệt, mỗi động tác đều mạnh mẽ, mãnh liệt hơn.
Sau một hồi đắm chìm trong cơn sóng cảm xúc, anh rút vào nước rút, vùi sâu cảm giác chiếm hữu vào tận nơi sâu thẳm nhất.
Cả hai ôm nhau trong lặng lẽ, từng hơi thở hòa quyện không rời.
Lam Lam khẽ hỏi:
"Vợ anh không thể sinh con sao... mà anh lại cần người sinh hộ?"
"Tôi chưa có vợ."
"Vậy... chưa có vợ thì sao không cưới?"
"Tôi không thích có vợ. Đàn bà rất phiền phức."
"Vậy... nếu có con, ai sẽ chăm sóc?"
"Có mẹ tôi. Bà luôn mong có cháu, nên tôi mới cần người giúp chuyện này."
Nghe đến đây, cô khẽ gật đầu. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Con cô sinh ra sẽ được chăm sóc chu đáo, ít nhất sẽ không bị ghẻ lạnh.
Hai tháng sau, Lam Lam đã có thai. Khắc Minh cho gì Thẩm đi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra.
Khi bác sĩ báo là thai đôi, cô buồn rầu.
Sau này, khi phải rời xa con, nỗi đau sẽ gấp đôi.
Trở về nhà, Lam Lam lặng lẽ lên phòng, gương mặt u sầu. Còn gì Thẩm thì mừng rỡ, lập tức gọi điện cho Khắc Minh — lúc này đang ở Đài Bắc.
"Alô, có chuyện gì không gì Thẩm?"
"Thiếu gia, cô Lam Lam có thai rồi... mà là song thai đấy!"
"Thai đôi sao?"
"Vâng! Là thai đôi."
"Thế sức khỏe cô ấy thế nào?"
"Ổn, nhưng cô ấy buồn lắm. Từ lúc rời bệnh viện về đến giờ không nói câu nào, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt."
"Gì hãy để ý cô ấy nhiều hơn. Tôi lo cô ấy sẽ bỏ trốn."
Có thể bạn quan tâm
"Vậy... bây giờ thiếu gia tính sao?"
"Chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta sẽ đưa cô ấy ra đảo. Tôi e cô ấy sẽ bỏ trốn thật."
"Nhưng... cô ấy đang mang thai, ra đảo lỡ có chuyện gì thì..."
"Gì cứ yên tâm. Tôi sẽ đưa theo hai bác sĩ và bốn người giúp việc. Lương thực, thuốc men sẽ có máy bay tiếp tế đều đặn."
"Vậy cũng được."
"Chuẩn bị hết từ hôm nay. Đừng để cô ấy biết. Sáng mai tôi bay xuống, chúng ta sẽ khởi hành ngay."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Lam Lam đang ngồi bên khung cửa sổ, mắt nhìn xa xăm ra khoảng trời ngoài kia. Cô bỗng nghe thấy tiếng trực thăng vang lên rất gần, rồi chiếc máy bay hạ cánh ngay trước sân biệt thự. Một người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống đầu tiên, theo sau là hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng.
Lam Lam không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vội mở cửa, bước xuống lầu, ánh mắt nhìn về phía anh, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Chúng ta sẽ đến một nơi khác."
"Đến nơi khác? Tôi thấy ở đây rất tốt rồi mà."
"Em không cần lo. Tôi đã mời hai bác sĩ đi theo để chăm sóc cho em."
"Tôi không muốn đi đâu cả. Tôi ở đây đã quen rồi!"
"Với em thì tốt, nhưng với tôi thì không."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì cả! Tôi đã quyết định rồi. Gì Thẩm, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ thưa thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong hết cả rồi."
"Vậy thì đi thôi!"
Nói rồi, anh vòng tay ôm eo Lam Lam, dẫn cô đi. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải bước lên máy bay theo anh.
Lam Lam ngồi trên máy bay, qua ô cửa kính chỉ thấy một màu xanh biếc của biển. Lo lắng dâng lên trong lòng, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh:
"Đi đâu vậy? Sao tôi chỉ thấy biển thế này?"
"Chúng ta sẽ ra đảo."
"Ra đảo? Tại sao lại phải ra đảo?"
"Để đề phòng em sẽ bỏ trốn."
Lam Lam trợn tròn mắt, rồi lặng lẽ cười buồn:
"Tôi mà mang con bỏ trốn, thì cả đời nó sẽ phải sống khổ sở. Còn nếu con ở lại với anh, nó sẽ có tất cả. Là một người mẹ, ai cũng mong điều tốt nhất cho con mình."
"Em nghĩ được như vậy là tốt. Nhưng tôi vẫn cần phòng ngừa mọi tình huống."
Không nói thêm gì nữa, cô lặng lẽ quay mặt đi, khóe mắt đỏ hoe.
Sau hơn hai tiếng bay, trực thăng hạ cánh xuống sân biệt thự nằm trên một hòn đảo nhỏ, rộng hơn 70.000 mét vuông. tài sản của gia tộc họ Lữ được mua từ ba mươi năm trước.
Phi công mở cửa, Khắc Minh vòng tay ôm lấy Lam Lam, cẩn thận đưa cô xuống để tránh nguy hiểm cho thai nhi.
Biệt thự được trang bị đầy đủ tiện nghi. Trên đảo có bốn người giúp việc, cùng toàn bộ nhu yếu phẩm cần dùng trong vòng một tháng đã được chuyển đến từ trước bằng tàu thủy.
Dù là hòn đảo biệt lập, nhưng ở đây không thiếu bất kỳ thứ gì: điện năng lượng mặt trời, cột phát sóng riêng, hệ thống lọc nước biển thành nước ngọt...
Lam Lam đưa mắt quan sát xung quanh, rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Thấy vậy, Khắc Minh khẽ cau mày:
"Tại sao em khóc?"
"Chỉ vì muốn có con mà anh đã bỏ ra biết bao công sức và tiền bạc như vậy... Sau này, hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ được anh yêu thương hết mực. Chúng là tiểu thiếu gia, tiểu thư của một gia tộc lớn, có người cha như anh bảo vệ, tôi cũng không còn gì để lo lắng nữa. Cho dù tôi có khổ cực đến đâu, chỉ cần con tôi được sống sung sướng là tôi mãn nguyện rồi."
"Em đừng nghĩ ngợi nhiều.



