Người Phụ Nữ Mặc Áo Lính - Chương 8
Hắn còn dựa vào ảnh hưởng của nhà họ Tần trong quân đội, gây sức ép với chỉ huy lực lượng gìn giữ hòa bình, vin cớ an ninh hoặc phân bổ lại nhân sự để điều hết đồng đội thân cận của Nhã Lan đi nơi khác, ép cô rơi vào thế cô lập.
Hai anh em nhà họ Tần xem nhau là kẻ thù số một, bày ra một màn tranh giành điên loạn ngay giữa vùng đất chiến sự khốc liệt. Tần Mặc Lâm dùng mạng lưới tình báo theo sát từng bước đi của Tần Hạo Vũ; chỉ cần hắn có dấu hiệu manh động, anh lập tức lấy danh nghĩa bảo đảm an toàn chiến khu để can thiệp. Ngược lại, Tần Hạo Vũ tìm mọi cách phá hoại những hành động lấy lòng của anh trai: chặn đường tiếp tế, tung tin đồn thất thiệt, thậm chí cố tình gây chuyện mỗi khi Tần Mặc Lâm muốn tiếp cận Nhã Lan để trao đổi công việc.
Vòng xoáy vặn vẹo và bệnh hoạn ấy không hề khiến Nhã Lan cảm thấy được trân trọng hay được theo đuổi; nó chỉ khiến cô buồn nôn, giận dữ, ghê tởm. Với cô, những gì họ làm không phải yêu, mà là chiếm đoạt điên cuồng, là sự xúc phạm thô bạo đối với danh xưng quân nhân mà cô đang khoác trên vai.
Cô ngày càng ghê sợ. Mỗi lần nhìn thấy một trong hai người, thậm chí khi cả hai xuất hiện, cơ thể cô lập tức phản ứng bằng cơn buồn nôn dâng đến cổ. Cô lao vào công việc, gồng mình thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt, kiên nhẫn xây dựng lòng tin cùng các đồng đội đến từ nhiều quốc gia.
Thậm chí, cô bắt đầu thử mở lòng với những người đàn ông khác — những người kiên cường như cô giữa lằn ranh sống chết, những người tôn trọng và ngưỡng mộ cô vì năng lực và bản lĩnh. Dẫu vết thương trong tim vẫn chưa lành, cô vẫn bước về phía trước, không cho phép mình dừng lại.
Sự cứng rắn, chuyên nghiệp và lạnh lùng của cô trở thành lưỡi dao sắc nhất, mỗi ngày một lát, cứa nát lòng hai người đàn ông họ Tần.
Tần Hạo Vũ dần biến đổi. Kẻ từng coi tình cảm là trò đùa nay bị chiến tranh và hối hận mài mòn thành một kẻ si cuồng tự hủy. Hắn thực sự hối hận, nỗi hối hận ấy bẻ gãy hắn từ bên trong. Nhưng cách hắn thể hiện vẫn sai, sai đến mức chỉ khiến Nhã Lan lùi xa thêm, càng lúc càng không thể cứu vãn.
Còn Tần Mặc Lâm rơi vào một nỗi dày vò lặng lẽ. Anh học cách kìm nén, học lùi một bước, học không can thiệp vô tội vạ, học đứng xa quan sát mà không phá vỡ nguyên tắc. Anh tập làm người trưởng thành, cố gắng hiểu cô là ai, cô muốn gì. Anh học cách yêu — nhưng học quá muộn.
Những điều anh cho là thay đổi, trong mắt Nhã Lan chỉ là một màn diễn. Là giễu cợt. Là sự lăng mạ đối với năng lực và phẩm cách của cô. Cô không cần. Cũng không tin. Càng không tha thứ.
Giữa một đất nước xa lạ ngập trong khói lửa, hai anh em họ Tần tự dìm mình vào cuộc truy đuổi không có kẻ thắng, chỉ đầy dằn vặt, đau khổ và những hệ lụy nặng nề — không chỉ cho chính họ, mà còn cho tất cả những người xung quanh.
Họ ghen với nhau từng cái nhìn. Họ bất lực trước sự băng giá tuyệt đối của cô. Và họ điên loạn vì nỗi sợ đánh mất cô mãi mãi.
Ba năm làm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình là ba năm Giản Nhã Lan tôi luyện bản thân thành thép, lột xác để hồi sinh.
Có thể bạn quan tâm
Cô dốc cạn sức lực cho lý tưởng, dùng mồ hôi và lòng can đảm khắc lên hai chữ “quân nhân” bằng sự trung thành tuyệt đối và trách nhiệm không gì lay chuyển.
Trong điều kiện khắc nghiệt nhất của chiến trường, giữa tiếng súng, bão cát và những đêm dài không ngủ, cô vẫn đứng vững, vẫn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ. Cuối cùng, Giản Nhã Lan được trao tặng Huy chương Danh dự Hòa bình Quốc tế — minh chứng rực rỡ cho chặng đường cô đã đi qua, cho sự kiên cường không khuất phục trước số phận.
Cô không còn là người con gái mù quáng của năm nào, không còn sống vì ánh mắt hay lời hứa của bất kỳ ai. Cô đã học cách sống vì bản thân, vì lý tưởng lớn lao mà trái tim cô lựa chọn.
Làn da rám nắng, đôi bàn tay chai sạn, nhưng ánh mắt lại sáng hơn, sâu hơn, mang trong đó thứ khí chất kiên định mà chẳng ai dám mạo phạm. Những vết thương cũ từng khiến cô rơi xuống đáy vực, giờ chỉ còn là vệt mờ mỏng manh trong ký ức — như tro bụi bị gió sa mạc cuốn trôi.
Giản Nhã Lan đã học cách dựng lên bức thành kiên cố bằng lý trí và niềm tin, lấy ý chí làm tường thành, lấy lòng nhâ* á* làm ngọn đuốc soi đường.
Và rồi, điều quan trọng nhất — cô đã kết hôn.
Người đàn ông ấy không phải anh hùng hào nhoáng, mà là một nhà ngoại giao tận tụy, người cùng cô chia sẻ lý tưởng phụng sự nhân đạo quốc tế.
Họ gặp nhau giữa khói lửa, hiểu nhau trong hiểm nguy, và yêu nhau bằng thứ tình cảm giản dị nhưng sâu sắc — tình yêu của những người cùng hướng về hòa bình, cùng tin vào giá trị con người.
Không ồn ào, không hoa lệ, chỉ có đồng hành, sẻ chia, và niềm tin không bao giờ gãy vỡ. Cô đã tìm thấy nơi an yên cho tâm hồn, tìm thấy một người bạn đời thật sự để sánh vai tiến bước, không cần quá khứ, không cần trả thù, chỉ cần bình yên.
Trong suốt ba năm ấy, Tần Mặc Lâm và Tần Hạo Vũ đã dốc hết tất cả những gì họ có — quyền lực, địa vị, lòng tự trọng, thậm chí cả lý trí.



