Sáu Năm Đợi Chờ - Chương 13
Ánh mắt anh lập tức thay đổi.
Tôi hơi lo, theo phản xạ ôm lấy bụng.
Từ lúc chúng tôi bắt đầu ly hôn đến giờ, cả hai chưa từng gần gũi trở lại.
Thật ra tôi biết, Từ Tĩnh Châu là người không dễ thỏa mãn.
“Anh nghĩ… bữa tối có thể đợi.”
Từ Tĩnh Châu cúi người bế tôi lên, thẳng hướng phòng ngủ mà đi.
Tim tôi đập loạn nhịp. Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, rồi bắt đầu dùng một tay cởi khuy áo sơ mi.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, dụi mặt vào ngực anh, thì thầm bằng giọng nhỏ xíu:
“Từ Tĩnh Châu… em có em bé rồi. Vậy… bây giờ không nên làm chuyện đó, đúng không?”
Bàn tay đang cởi khuy áo của anh lập tức dừng lại.
Tôi nằm trên ngực anh, lo lắng cắn môi. Bàn tay đang ôm lấy anh cũng bất giác siết chặt.
“Dao Dao…”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên sau đầu tôi, ôm tôi chặt hơn.
“Từ Tĩnh Châu… em không bắt chước ai đâu. Chuyện có thai, đâu thể học theo được. Là do anh bắt nạt em… nên mới có em bé đấy…”
Tôi tiếp tục dụi đầu vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc, vòng tay anh, sự ấm áp ấy khiến tôi vừa tủi thân, vừa nhớ nhung đến phát điên.
Đó là đêm cuối cùng chúng tôi bên nhau.
Hôm đó, nhà hết bao cao su. Mà anh, vốn cẩn thận vô cùng, chưa từng sơ suất trong những chuyện như thế. Vậy mà đêm đó, anh lại không hề dùng biện pháp an toàn nào.
Dù biết rõ đó là thời điểm “an toàn” trong tháng của tôi, nhưng chuyện bất ngờ… vẫn có thể xảy ra.
Nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian đó trùng với lúc có tin Cố Hoài Sâm chia tay Giản Lam và chuẩn bị về nước.
Có lẽ, đêm đó… anh ghen?
Trong lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào, xen lẫn một chút lo lắng: phải chăng mình đang tưởng tượng quá xa rồi?
“Vậy… lần này em ngất xỉu là do mang thai thật đúng không?”
Anh khẽ vuốt tóc tôi, bàn tay trượt dọc theo sống lưng, rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Em bị ngất, đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện có thai.”
“Tại sao em không nói với anh?”
“Lúc đó em còn đang giận anh. Em cứ nghĩ… anh và Lâm Bạch Lộ có con…”
“Giang Dao.” Từ Tĩnh Châu thở dài, giọng anh vừa bất lực vừa pha chút trách móc:
“Em có nhận thức rõ ràng không đấy?”
“Gì cơ?”
“Anh là chồng em. Mấy người phụ nữ khác… thì liên quan gì đến anh?”
“Từ Tĩnh Châu… vậy… anh nói cho em biết đi… anh cưới em… là vì anh thích em à?”
Tôi vẫn cứ mơ hồ như thế. Chỉ cần anh nói một câu ngọt ngào thôi, tôi sẽ mềm lòng đến mức nếu anh có lừa bán tôi, tôi cũng sẽ vui vẻ giúp anh đếm tiền.
“Tất nhiên là không.”
Câu trả lời của anh khiến tôi bừng tỉnh ngay lập tức.
“Là vì em ngốc.”
Có thể bạn quan tâm
Từ Tĩnh Châu lắc đầu, giọng bất đắc dĩ:
“Giang Dao, có phải hồi nhỏ em sốt cao đến mức làm tổn thương não rồi không?”
Anh là người đàn ông tài giỏi, cả nhà họ Từ hiện tại đều do anh đứng đầu.
Hôn nhân của anh có thể không hoàn toàn tự do, nhưng anh là người có quyền lựa chọn.
Nhà tôi không nghèo, nhưng so với nhà họ Từ thì chẳng đáng gì. Bố tôi còn phải dựa vào các mối quan hệ từ anh trong làm ăn, chứ cũng không giúp được gì cho anh nhiều.
Vậy… vì sao anh lại cưới tôi?
Tôi vội túm lấy tay áo anh, ngập ngừng hỏi:
“Từ Tĩnh Châu… đừng nói với em là anh đã thầm thích em từ lâu nhé…”
Chắc vì thế nên anh mới giữ lại bức ảnh kia — một bức ảnh không phải chụp chung, nhưng vẫn để lại trong máy tính.
Anh đột nhiên cúi đầu xuống. Ngay khoảnh khắc tôi vừa dứt lời, anh đưa tay nâng mặt tôi lên, không nói không rằng liền hôn tôi.
Tôi còn định nói thêm gì đó, nhưng nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, khiến tôi hoàn toàn chẳng nói được lời nào nữa.
Chẳng bao lâu, tôi bị anh hôn đến mức choáng váng, mềm nhũn cả người trong vòng tay anh, tâm trí mơ màng như sắp bay khỏi cơ thể.
Cuối cùng… chúng tôi vẫn không làm gì cả.
Tôi nằm úp mặt vào gối, mặt nóng bừng như thiêu đốt. Từ Tĩnh Châu thì đã đi vào phòng tắm, dội nước lạnh để hạ nhiệt.
Tiếng nước ào ào vang lên. Tôi nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi, không nhịn được mà vùi mặt sâu hơn vào gối, bật cười khe khẽ.
Hôm sau, Từ Tĩnh Châu đưa tôi đi kiểm tra thai kỳ.
Vừa bước vào khoa sản, chúng tôi đã gặp ngay Lâm Bạch Lộ cũng đến làm kiểm tra.
Ánh mắt cô ta thoáng sáng lên khi thấy Từ Tĩnh Châu. Nhưng khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt liền ảm đạm, trông rất đáng thương.
“Châu…”
Cô ta nhẹ giọng gọi tên anh.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại nở nụ cười dịu dàng, bước lại gần.
Dù tôi không thích cô ta, nhưng vì Từ Tĩnh Châu vẫn vòng tay ôm eo tôi suốt, cho dù Lâm Bạch Lộ xuất hiện cũng không buông lỏng một chút nào, nên tôi chẳng có lý do gì để giận dỗi.
Thực ra, tôi vốn không phải kiểu người hay chấp nhặt. Nói nhẹ nhàng thì là vô tư, nói khó nghe hơn thì là hơi ngốc nghếch — bị bắt nạt cũng thường chẳng để bụng.
Lâm Bạch Lộ coi tôi như không tồn tại, thản nhiên nói chuyện với Từ Tĩnh Châu:
“Châu, vài hôm nữa lớp đại học mình có buổi họp mặt, anh có tham gia không? Nhiều năm rồi em chưa gặp lại bạn cũ…”
“Có lẽ anh sẽ không đi.”
“Tại sao vậy? Công việc bận lắm à?”
“Dao Dao đang mang thai, anh muốn dành nhiều thời gian ở bên cô ấy.”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô ta:
“Còn gì nữa không? Anh phải đưa Dao Dao đi khám thai rồi.”
Gương mặt Lâm Bạch Lộ tái đi thấy rõ. Rõ ràng cô ta không ngờ sẽ nghe tin này, đứng ngẩn ra tại chỗ, không nói nên lời.
Từ Tĩnh Châu vẫn vòng tay ôm tôi, dẫn tôi bước vào phòng khám.
Phía sau lưng, giọng cô ta lại vang lên:
“Châu… Anh… anh với cô ấy không phải đã ly hôn rồi sao? Vậy Dao Dao…”