Thay Đổi Số Phận - Chương 12
Tôi không tức giận. Trái lại, tôi còn bật cười vì thấy tình huống này thật sự… khá giống phim.
Chẳng ngờ đã lớn đến từng này mà vẫn có dịp trải nghiệm một pha “drama” học đường như vậy.
Tôi lập tức chặn tài khoản kia, xóa toàn bộ tin nhắn và hình ảnh, dứt khoát như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, điện thoại tôi lại đổ chuông. Là Gia Huy gọi, giọng anh có vẻ hơi ngà ngà:
“Dạo này em lẩn mất tăm, tôi đành dùng đến ‘ân tình’ đó rồi.”
“Qua quán bar đón tôi, được không?”
Tôi im lặng một lúc, thở dài một hơi rồi đồng ý.
Tiếng nhạc đập chát chúa trong quán bar khiến tôi đau cả đầu, còn mùi rượu nồng nặc trong không khí khiến tôi chỉ muốn quay đầu bỏ về. Nhưng vẫn cắn răng tiến vào.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy Gia Huy đang ngồi trong góc. Trên ghế sofa, một cô gái đang gục đầu vào vai anh, khóc nức nở. Không phải người đã gửi tin nhắn cho tôi trước đó.
Khi thấy tôi, ánh mắt Gia Huy sáng lên. Anh lập tức đứng dậy, giọng nói lười nhác vang lên:
“Đấy, bạn gái tôi đến rồi.”
Sau đó, anh cúi xuống thì thầm bên tai tôi, cố tỏ ra thân mật:
“Giúp tôi chút nhé. Cô gái cũ này… dai như keo ấy.”
Tôi nhìn ánh mắt đầy đề phòng của cô gái đang ngồi kia, nở một nụ cười gượng gạo:
“Gia Huy, về nhà thôi.”
“Nghe em.”
Ra khỏi quán, bầu không khí mát lạnh bên ngoài như một cú giải cứu kịp thời. Tôi thở phào, toàn thân như được giải thoát.
Cảm xúc vẫn mơ hồ trong suốt quãng thời gian qua, đến giờ phút này bỗng trở nên rõ ràng như pha lê.
“Gia Huy.” – Tôi dừng lại, giọng bình thản nhưng dứt khoát – “Tôi nghĩ, tôi không thể sống chung với anh được nữa.”
Nụ cười thường trực trên môi anh khựng lại. Biểu cảm trên gương mặt cũng theo đó mà đông cứng.
Tôi cố giữ giọng nhẹ như đang nói chuyện phiếm:
“Lúc đầu tôi nghĩ, nếu chỉ là liên hôn, thì có hay không có tình cảm cũng không quan trọng. Miễn là có thể sống ổn định.”
“Nhưng hôm nay tôi nhận ra, nếu ở cạnh anh, cuộc sống của tôi sẽ chẳng bao giờ yên bình.”
“Vừa có người gửi ảnh thân mật giữa anh và bạn gái cũ, chưa đầy một ngày sau, anh lại gọi tôi đến giải quyết rắc rối với… một bạn gái cũ khác.”
“Dù tôi không ghen, nhưng tôi không muốn cuộc sống mình bị những chuyện như thế chi phối.”
Sắc mặt Gia Huy trở nên tái nhợt. Giọng anh trầm xuống, có chút khàn khàn:
“Nếu tôi nói tôi có thể cắt đứt hết với họ thì sao?”
Có thể bạn quan tâm
Tôi khẽ lắc đầu:
“Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ do dự.”
“Nhưng bây giờ, tôi muốn một cuộc hôn nhân mà cả hai đều yêu và trân trọng nhau. Không phải sống trong trạng thái ‘chịu đựng’ hay ‘miễn cưỡng’.”
Tôi dừng lại một nhịp, rồi khẽ nói, như đang đọc một đoạn thơ quen thuộc:
“Nếu tôi chưa từng thấy mặt trời, tôi có lẽ đã chấp nhận bóng tối.”
“Nếu tôi chưa từng được yêu thương, có lẽ tôi sẽ sống cả đời gượng ép mà không cảm thấy bất công.”
Gia Huy im lặng rất lâu, ánh mắt như phủ một lớp sương dày đặc. Có điều gì đó trong ánh nhìn ấy—rối rắm, tiếc nuối, và không cam lòng.
“Lâm Nhiên… em chắc chắn là tôi không thích em?”
Tôi cúi mắt, không trả lời.
Lúc này, bên kia đường, một chiếc xe màu đen quen thuộc chậm rãi dừng lại.
Trình Minh Viễn bước ra, tựa nhẹ vào đầu xe. Dáng anh vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng những ngón tay đang gõ nhẹ lên cánh tay lại vô tình tiết lộ sự sốt ruột trong lòng.
Tôi bỗng thấy mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Khóe môi cong lên thành một nụ cười.
“Không, lý do không phải vì anh không thích tôi.”
“Là vì tôi… đã có người mình thật sự thích rồi.”
Tôi nhìn Gia Huy, giọng nói nhẹ tênh:
“Chúc anh mọi điều tốt lành. Tạm biệt.”
Nói xong, tôi lùi lại vài bước, nhìn dòng xe qua lại rồi bất ngờ chạy băng qua đường.
Tôi lao về phía Trình Minh Viễn như thể đó là nơi duy nhất trên thế giới mà tôi có thể an tâm tựa vào.
Khi tôi lao vào vòng tay anh, anh theo phản xạ đón lấy, nhưng cơ thể lại cứng đờ trong thoáng chốc.
Sự căng thẳng thường ngày nơi đáy mắt anh tan biến, thay vào đó là ánh nhìn sững sờ và niềm vui không thể che giấu.
Trình Minh Viễn ngơ ngẩn nhìn tôi, đôi tay đặt bên hông khẽ run lên.
Tôi ngẩng đầu, thở hổn hển như vừa trút hết mọi băn khoăn:
“Trình Minh Viễn, em hình như cũng thích anh mất rồi.”
…