Tôi Không Sinh Được Con Trai - Chương 07
Một cái tát bất ngờ giáng thẳng vào má cô ta.
“Mẹ kiếp, nợ tiền người ta còn dám giở trò?” – Thiên Dũng quát lớn vào mặt Nhã Phương
Cô ta tức tối lao lên, định đánh lại Thiên Dũng, nhưng ngay lập tức bị anh ta ghì chặt xuống ghế, bóp cổ, gằn từng chữ.
“Về bảo với Trịnh Minh Thành, nếu còn không chịu trả nợ, lần sau gặp ở đâu tôi đánh ở đó.”
Nhã Phương ôm mặt không dám lên tiếng.
Tôi run run cầm điện thoại, cố trấn tĩnh.
“Các anh… các anh mà còn đánh người, tôi sẽ… tôi sẽ báo công an…”
“Báo cái con khỉ!”. Thiên Dũng gằn giọng, tát văng điện thoại khỏi tay tôi. Gã giơ nắm đấm dọa. “Còn dám xen vào, tao cho một trận!”
Tôi sợ hãi lùi lại.
Sau khi trút giận, Thiên Dũng cùng đồng bọn rút đi.
Nhã Phương ngồi lặng một lúc, rồi bật khóc nức nở.
Cô ta lôi điện thoại ra định gọi cho Trịnh Minh Thành.
Tôi giữ tay cô lại.
“Gọi làm gì? Kể là cô bị đánh à? Bảo Trịnh Minh Thành nhanh chóng trả tiền?”
Nhã Phương ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt còn chưa ráo nước đã ánh lên vẻ hoang mang, gần như mất phương hướng.
“Tôi hỏi cô thật. cô nghĩ Trịnh Minh Thành sẽ vì chuyện này mà rút tiền ra sao?”
Tôi nhẹ nhàng cầm thêm một miếng bánh cho vào miệng.
Chúng tôi đang ngồi trong nhà hàng xoay nổi tiếng nhất thành phố. nơi từng là chốn quen thuộc của tôi và bạn bè.
Giờ đây, chỉ một bữa ăn ở đây cũng đủ tiêu hết tiền ăn cả tháng của tôi. Có chút gì đó khiến tôi bồi hồi.
Tôi lấy ra mấy bức ảnh cũ. ảnh thời tôi còn là người mẫu. Từng tấm một, tôi lặng lẽ xếp trước mặt Nhã Phương.
“Cô thấy tôi trước kia trẻ đẹp thế nào không? Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng chỉ trở thành một người đàn bà trung niên.”
Tôi lại gắp một miếng cá hồi, vị vẫn mềm mượt như xưa.
“Trịnh Minh Thành đưa con khỏi cô, cô nghĩ anh ta quan tâm cảm xúc của cô ư?
Bao năm sống chung, đến giờ cô vẫn không hiểu anh ta cần gì sao?
Anh ta chỉ cần hai đứa con. để sau này đứng tên tài sản.
Mà rất có thể, là để gánh luôn cả đống nợ đang treo trên đầu.”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang. Vị rượu vẫn đậm đà như thuở nào.
“Cô tin hay không tùy, tôi chỉ muốn một việc. cô để Trịnh Minh Thành nhanh chóng đề nghị ly hôn với tôi.”
Tôi thu dọn lại xấp ảnh, đứng dậy định rời đi.
Nhã Phương chợt gọi giật.
“Chị Trúc… tôi… tôi phải làm sao?”
Tôi mỉm cười.
Tình yêu nếu chỉ được vun bằng tiền, cuối cùng cũng dễ dàng sụp đổ.
Có thể bạn quan tâm
Nhã Phương nhìn tôi, giọng lạc đi.
“Tôi chưa từng có ý định cưới Trịnh Minh Thành. Tôi mới hai mươi lăm, sao có thể sống cả đời với một ông già?”
Cô ta uống cạn ly rượu trước mặt, rồi nói tiếp.
“Ngay cả căn nhà tôi đang ở, dù đã sinh cho anh ta hai đứa con trai, tên tôi cũng không được ghi vào.
Anh ta nói căn nhà để lại cho con, bảo tôi đừng nghĩ gì đến chuyện thừa hưởng.”
“Cô nghĩ xem, anh ta đang tính gì?
Tôi nói thật… tôi đã sớm chán rồi.
Nếu không phải mỗi tháng anh ta đưa tôi hai, ba triệu chi tiêu, tôi đã rời đi từ lâu.”
Tôi mỉm cười, rót thêm rượu cho cô ta.
“Có lẽ sắp tới, số tiền ấy cũng chẳng còn đâu.”
Tôi nghiêng ly, nhìn rượu sóng sánh.
“Cô không nghĩ đến chuyện đường lui sao?”
Loại rượu này nhẹ lúc uống, nhưng ngấm rất nhanh. Tôi từng say chỉ sau một ly.
Nhã Phương bắt đầu lộ vẻ không kiểm soát.
“Cô bảo tôi phải làm gì?
Tôi chẳng biết gì cả. Chỉ biết tiêu tiền.
Dù còn giữ được chút nhan sắc, nhưng đã sinh con rồi, so với mấy cô gái trẻ ngoài kia, tôi có gì hơn?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng.
“Tôi có một cách, để Trịnh Minh Thành phải tự nguyện rút tiền ra.
Chỉ sợ cô không dám làm.”
Nhã Phương sững người, ánh mắt chao đảo.
Tôi không cần nói thêm gì. Chỉ lặng im.
Cô ta đã hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
“Ý chị là… dùng bọn trẻ?”. cô ta khẽ hỏi.
Tôi khẽ gật đầu, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Trịnh Minh Thành coi trọng nhất là hai đứa con trai.
Chúng ta có thể dựng chuyện bọn trẻ bị chủ nợ bắt cóc, yêu cầu anh ta chuyển tiền vào tài khoản đứng tên cô.
Cứ thế, tiền vào tay, bọn trẻ không sao, mọi việc kết thúc gọn gàng.
Sau này, cô muốn tiếp tục sống bên Trịnh Minh Thành hay chọn lối rẽ khác, chỉ cần có tiền, đều do cô quyết định.
“Cô thấy sao?”