Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 54
Nhưng vừa đặt anh nằm xuống, bất ngờ cơn buồn nôn lại ập tới. Cô lập tức ôm miệng, chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe… ọe…”. Âm thanh nôn khan vang lên trong không gian yên tĩnh.
Diệp Ảnh Quân nhìn theo bóng lưng cô chạy vội vào nhà vệ sinh, trong lòng dâng đầy lo lắng. Không chần chừ, anh cố gắng đứng dậy, bước đến trước cửa phòng tắm. Vừa đến nơi, anh đã nghe thấy tiếng nôn mửa khổ sở vọng ra.
Anh đứng bên ngoài, giọng lo lắng không ngừng gọi:
“Hạ Phi! Em ổn chứ? Em nói gì đi…”
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời. Cô đang kiệt sức, không thể đáp lại.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Cố Hạ Phi bước ra với gương mặt tái nhợt, môi không còn chút sắc hồng. Diệp Ảnh Quân lập tức bước đến, lo lắng đỡ lấy cô:
“Hạ Phi, em sao rồi?”
Cô mệt mỏi lắc đầu, rồi bất chợt lịm đi trong tay anh.
Diệp Ảnh Quân hoảng hốt, nhanh chóng bế cô đặt lên giường. Anh vội vã bấm nút gọi khẩn cấp. Không còn giả vờ yếu đuối như trước, giờ phút này anh chỉ lo lắng duy nhất cho cô.
Chỉ vài phút sau, bác sĩ Thẩm Tiêu Đường cùng y tá đã chạy vào phòng. Vừa bước vào, anh đã thấy Diệp Ảnh Quân đang đứng cạnh giường, còn Cố Hạ Phi thì bất tỉnh.
“Cậu làm sao vậy, Ảnh Quân?”. bác sĩ hỏi.
Diệp Ảnh Quân lập tức đáp:
“Tôi không sao. Mau xem cô ấy có chuyện gì!”
Thẩm Tiêu Đường đến bên giường kiểm tra cho Cố Hạ Phi, rồi quay lại nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không sao cả. Cô ấy đang mang thai, do mệt mỏi cộng thêm nhiều ngày chăm sóc cho cậu nên mới kiệt sức như vậy. Cần nghỉ ngơi một chút là ổn.”
“Gì cơ?”. Diệp Ảnh Quân tròn mắt, lắp bắp. “Mang… mang thai? Em ấy đang mang thai sao?”
Anh nhìn bác sĩ như không tin vào tai mình. Thẩm Tiêu Đường khoanh tay, nhướng mày trêu chọc:
“Cả nhà cậu ai cũng biết rồi, chỉ có cậu là chưa hay thôi.”
Nghe xác nhận, Diệp Ảnh Quân bất động một lúc, rồi đột nhiên bật cười đầy hạnh phúc. Anh quay lại, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cúi đầu hôn lên sống mũi của cô và thì thầm:
“Hạ Phi… cảm ơn em. Anh hứa sẽ bù đắp cho hai mẹ con.”
Đến tận nửa đêm, Cố Hạ Phi mới từ từ tỉnh lại. Mắt khẽ mở ra, cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của Diệp Ảnh Quân. Nhịp tim anh, hơi thở anh đều rất gần, khiến cô cảm thấy bình yên lạ kỳ. Cô khẽ cựa người, rồi lại yên lặng dựa vào anh, tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, vẫn nằm trong vòng tay anh. Nhìn thấy gương mặt đang ngủ yên tĩnh của Diệp Ảnh Quân, cô khẽ mỉm cười. Nhưng chưa kịp rút tay ra, giọng anh vang lên:
“Em dậy rồi à? Ngủ ngon không?”
Cô giật mình, vội bật dậy, định rời khỏi giường. Nhưng Diệp Ảnh Quân đã vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ kéo lại:
“Sao lại tránh anh?”
Cô định gỡ tay anh ra, nhưng khi nhìn thấy cánh tay băng bó mà mình đã gối suốt đêm, trong lòng lại dấy lên cảm giác xót xa:
“Tôi không tránh. Nhưng tay anh chắc đau lắm đúng không…”
Diệp Ảnh Quân mỉm cười, lắc đầu:
“Anh không sao.”
Có thể bạn quan tâm
Cô cau mày:
“Đồ ngốc. Anh đang bị thương mà còn dùng tay làm gối cho tôi nữa.”
Anh liền làm bộ nhăn nhó trêu cô:
“Ai da… em nói vậy làm anh thấy đau ghê luôn. Hay là… x*a b*p tay cho anh nhé?”
Cố Hạ Phi trợn mắt, bực mình đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng anh đã nhanh tay nắm lấy, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
“Anh có đau bao nhiêu cũng không quan trọng… Cái anh quan tâm nhất là em. Em đã mang đến niềm vui lớn nhất đời anh. Anh hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con em thật tốt. Anh sẽ dạy con trở thành người tử tế, không đi theo vết xe đổ của anh. Hạ Phi… em có sẵn sàng ở bên anh không?”
Nghe đến đó, cô lặng người. Cô biết anh đã biết chuyện mình mang thai.
Theo phản xạ, cô ôm lấy bụng mình như đang bảo vệ đứa bé. Ánh mắt trở nên bất an. Nhìn thấy hành động của cô, Diệp Ảnh Quân đau lòng vô cùng. Những ký ức lỗi lầm năm xưa anh gây ra cho cô hiện về như vết dao cứa trong tim.
Anh ôm chặt lấy cô, dịu dàng vuốt lưng:
“Đừng lo… anh sẽ không bao giờ để điều gì xảy ra với mẹ con em nữa. Anh nhất định sẽ bảo vệ, bù đắp cho cả hai.”
Cố Hạ Phi nghe vậy, lòng vẫn còn ngổn ngang. Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng run nhẹ:
“Anh nói thật chứ? Nếu… đứa bé không phải của anh thì sao?”
Dù biết câu hỏi ấy có thể khiến anh tổn thương, nhưng cô cần sự xác nhận. Không ngờ, Diệp Ảnh Quân không hề do dự, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần là em, thì con của em cũng là con của anh. Anh sẽ yêu thương nó vô điều kiện.”
Cô không thể kiềm chế được nữa. Nước mắt rưng rưng, cô nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ, vùi mặt vào vai anh, để mặc những giọt nước mắt chảy dài vì cảm động.
Lúc này, người nhà của Diệp Ảnh Quân từ bên ngoài bước vào, vừa thấy cảnh hai người đang ôm nhau thân mật, ai nấy đều vô cùng bất ngờ. Nhưng khi thấy Diệp Ảnh Quân đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, họ lập tức hiểu ý, khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng lùi ra ngoài, không làm phiền đến giây phút riêng tư ấy.
Họ rất vui mừng khi chứng kiến Cố Hạ Phi đã tha thứ cho con trai mình. Không khí giữa hai người đã hòa hợp trở lại, khiến cả gia đình nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Vài ngày sau, Diệp Ảnh Quân được xuất viện. Nhờ thể trạng tốt và ý chí mạnh mẽ, vết thương của anh lành nhanh hơn người thường. Ngày anh xuất viện, Cố Hạ Phi cũng đi theo đưa anh về nhà.
Về đến biệt thự, cả gia đình Diệp đón tiếp cô nồng nhiệt. Bữa trưa hôm ấy, cô cùng ăn với cả nhà. Bà nội Diệp còn đặc biệt sai người làm nấu canh bổ dưỡng để chăm sóc cho cô.
Sau bữa ăn, cả nhà trò chuyện vui vẻ. Đến chiều, Diệp Ảnh Quân cảm thấy mệt nên cùng Cố Hạ Phi quay về nhà phụ để nghỉ ngơi.
Khi đã đưa anh về đến tận giường, thấy anh ổn định, cô liền đứng dậy, mỉm cười nói:
“Tôi phải về rồi. Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô vừa đưa tay vẫy chào thì bất ngờ bị anh nắm tay kéo lại. Cả hai ngã nhẹ lên giường, nằm sát bên nhau.
Cố Hạ Phi giật mình, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mình nằm đè lên người anh. Cô vội vàng bật dậy, khuôn mặt hơi đỏ lên:
“Anh đừng đùa như vậy, nguy hiểm lắm!”
Vừa nói, cô đưa tay lên bụng, xoa nhẹ như muốn trấn an đứa bé bên trong.
Thấy vậy, Diệp Ảnh Quân cũng hốt hoảng ngồi dậy, vội vàng cúi đầu, vừa xoa bụng cô vừa lúng túng nói:
“Anh xin lỗi!



