Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 57
Còn năn nỉ anh đừng dừng lại kia mà…”
Nghe những lời nói ấy, Trương Nhã Tịnh lập tức đỏ mặt, vội che tai, quát lên xấu hổ:
“Anh! Đồ không biết liêm sỉ!”
Trêu được cô xấu hổ, Jayson cười khoái chí, còn Cố Hạ Phi thì vội lùi lại vài bước, cảm thấy mình đang làm… bóng đèn giữa hai người.
Không lâu sau, rèm phòng thay đồ được vén lên, Diệp Ảnh Quân bước ra trong bộ Âu phục màu trắng lịch lãm, vóc dáng cao ráo cùng gương mặt tuấn tú càng khiến anh nổi bật giữa không gian.
Khoảnh khắc đó khiến Cố Hạ Phi ngẩn người, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn say đắm. Ngay cả Trương Nhã Tịnh. vốn không có thiện cảm với Diệp Ảnh Quân. cũng phải thừa nhận, bộ lễ phục tuy đơn giản nhưng lại vừa vặn và tôn lên khí chất của anh một cách hoàn hảo.
Dù ban đầu, cô không chú trọng thiết kế phần chú rể vì vẫn còn khó chịu với anh, nhưng giờ đây lại phải gật gù công nhận, người này… mặc đẹp đến không tưởng.
Jayson liếc thấy ánh mắt Trương Nhã Tịnh nhìn người khác, lập tức ghen tuông mà đưa tay che mắt cô lại.
Còn Cố Hạ Phi lúc này đã bước đến gần Diệp Ảnh Quân. Cô vừa mỉm cười vừa giả vờ chỉnh lại cà vạt cho anh, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.
Diệp Ảnh Quân không giấu được nụ cười, liền đưa tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nâng cằm rồi hôn khẽ lên trán cô.
Cô tinh nghịch cạ mũi mình vào mũi anh, trêu chọc:
“Ngài hôm nay đẹp trai quá đó, thưa Diệp tổng.”
Anh cười lớn, cũng không chịu thua mà đáp lại:
“Cảm ơn bà Diệp phu nhân đã khen.”
Hai người cứ thế tay trong tay, mắt nhìn mắt, miệng cười miệng. Nhìn cảnh đó, Trương Nhã Tịnh chỉ biết nhăn mặt, bước đến kéo Hạ Phi ra, thúc giục:
“Được rồi, mau đi thay đồ đi cô dâu! Tôi muốn nhìn thấy kiệt tác của mình xuất hiện kìa.”
Cố Hạ Phi mỉm cười gật đầu, cùng mọi người đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị cho khoảnh khắc được mong chờ nhất.
Đến lượt Cố Hạ Phi bước ra trong bộ váy cưới, cả ông Edward và mẹ của Diệp Ảnh Quân cũng đã có mặt. Bà vừa bước vào đã thấy con trai mình trong bộ Âu phục trắng đầy khí chất, không khỏi tươi cười mãn nguyện.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi cô dâu xuất hiện. Một lúc sau, rèm cửa nhẹ nhàng được kéo sang hai bên.
Khoảnh khắc Cố Hạ Phi bước ra, mọi ánh nhìn đều dừng lại. Cô mặc bộ váy cưới màu bạch kim lộng lẫy, được thiết kế cầu kỳ với lớp voan mềm mại, ánh kim tinh tế phối cùng mái tóc vàng óng ánh khiến cô tựa như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Diệp Ảnh Quân ngơ ngẩn. Ánh mắt anh ngập tràn hạnh phúc, gương mặt đỏ ửng lên như một chàng trai lần đầu biết yêu.
Jayson vỗ nhẹ vai anh, cười nói đầy ẩn ý:
“Cậu chắc kiếp trước cứu cả đất nước này đúng không?”
Diệp Ảnh Quân không rời mắt khỏi người con gái mình yêu, khẽ đáp, giọng vẫn còn lạc đi vì xúc động:
“Tôi nghĩ là cả thế giới, hoặc ít nhất… cũng phải là dải ngân hà.”
Có thể bạn quan tâm
Cố Hạ Phi nhìn thấy mọi người đang im lặng ngắm mình, cô chợt phát hiện cha và mẹ Diệp đã đến nên lập tức vui vẻ lên tiếng:
“Cha mẹ! Hai người mới đến ạ?”
Mọi người nghe giọng cô thì giật mình, ông Edward và mẹ Diệp mỉm cười gật đầu. Diệp Ảnh Quân liền bước lại gần cô, ánh mắt đầy yêu thương, thì thầm:
“Bà Diệp phu nhân, hôm nay em thật sự rất xinh đẹp.”
Cố Hạ Phi ngượng ngùng, khẽ cười đáp lại:
“Cảm ơn lời khen của Diệp tổng.”
Nhân viên cửa tiệm lúc này cũng tiến đến nhắc cả hai rằng còn phải chụp hình cưới. Ngay sau đó, họ cùng trải qua buổi chụp ảnh với ba bộ trang phục khác nhau: truyền thống, Âu phục hiện đại, sườn xám và cả bộ quân phục được phối riêng cho cả cô dâu và chú rể.
Jayson đứng một bên nhìn thấy hai người rạng rỡ bên nhau, ánh mắt không giấu nổi sự mong chờ. Anh nghiêng đầu ghé tai Trương Nhã Tịnh thì thầm:
“Em yêu, khi nào mới đến lượt tụi mình thế?”
Trương Nhã Tịnh lườm anh, hai tay khoanh lại, lạnh lùng buông lời:
“Em mà thèm lấy anh à!”
Nói xong còn hừ nhẹ một tiếng, nhưng Jayson cũng chỉ bật cười, không đáp lại.
Buổi chụp hình kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, đến cuối cùng mới kết thúc. Thế nhưng, khi mọi người đang say mê lưu lại những khoảnh khắc ngọt ngào, thì ở một nơi cách đó không xa, Chu Huệ Di đang ẩn nấp trong bóng tối, dõi theo bằng ánh mắt căm hận.
Cô ta nghiến răng, tay cầm hộp đồ ăn siết chặt đến mức bóp nát, khiến mọi thứ bên trong vung vãi không thể ăn được nữa.
“Còn tôi thì phải trốn chui trốn nhủi, còn các người thì sống sung sướng như vậy à? Tôi không cam tâm! Tôi nhất định không để các người hạnh phúc như thế đâu!”
Gầm lên trong ấm ức, cô ta lập tức rời khỏi nơi đó. Vì vẫn đang bị truy nã, cô không thể ở lại lâu hay lộ diện quá nhiều.
Vài ngày sau, trong lúc đang làm việc tại công ty, Diệp Ảnh Quân được trợ lý chuyển cho một mảnh giấy. Trợ lý nói có một cô gái lạ mặt để lại ở quầy lễ tân và căn dặn nhất định phải đưa tận tay anh.
Lúc đầu, Diệp Ảnh Quân không mấy để tâm, nhưng khi nhớ lại mô tả của trợ lý về người gửi, anh lập tức cảm thấy bất an. Linh tính mách bảo anh mở mảnh giấy đó ra.
Quả nhiên, bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc đầy hằn học: đe dọa, thách thức, và đặc biệt là lời cảnh báo rằng sẽ bắt cóc Cố Hạ Phi để phá vỡ hạnh phúc hiện tại của họ.
Diệp Ảnh Quân tức giận đến mức tay siết chặt tờ giấy, gần như vo nát trong lòng bàn tay. Trong mắt anh hiện rõ sự khinh thường… nhưng sâu trong lòng là một nỗi lo lắng nặng trĩu. Không chần chừ, anh lập tức gọi thêm đội vệ sĩ tăng cường bảo vệ cho Hạ Phi.
Cả ngày hôm ấy, anh không tài nào tập trung vào công việc. Nhớ nhung, lo lắng, cộng thêm sự bất an khiến anh không thể ngồi yên. Cuối cùng, anh quyết định giao lại mọi việc cho trợ lý và thư ký, rồi nhanh chóng trở về nhà.
Về đến nơi, anh thấy Cố Hạ Phi đang ngủ gục bên hồ bơi, cạnh đó là laptop và vài xấp tài liệu công việc. Có lẽ do đang mang thai nên khi làm việc giữa trời nắng nhẹ, cô đã thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ yên bình ấy, trái tim anh chợt mềm lại. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cô gọn sang một bên rồi cúi xuống hôn khẽ lên má.



