Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 60
Cô ta bước đến, túm tóc Cố Hạ Phi, ghé sát mặt, nhếch môi: “Tỉnh rồi à? Mày xem lại bản thân đi! Lo chưa xong thân mà còn lo cho hắn ta?”
Nói rồi, cô ta vung tay tát một cái thật mạnh khiến Cố Hạ Phi bật máu miệng. Không dừng lại ở đó, Chu Huệ Di còn vung roi quất lên người cô.
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Ảnh Quân không thể chịu nổi. Anh vùng dậy, dùng toàn lực đánh ngã bọn đàn em đang khống chế mình.
Khi Chu Huệ Di thấy thất thế, cô ta hoảng hốt, lập tức rút dao định đâm về phía Cố Hạ Phi. Nhưng trong khoảnh khắc nguy cấp, Diệp Ảnh Quân lao đến, chắn trước người cô. Nhát dao găm thẳng vào lưng anh.
Cố Hạ Phi mở mắt, thấy anh ôm lấy mình, sững sờ đến chết lặng. Cô thì thầm gọi tên anh trong nước mắt.
Chu Huệ Di sững lại trong tích tắc, rồi bất ngờ bật cười như kẻ mất trí. Cô ta giơ dao lên định đâm lần nữa, nhưng đúng lúc đó. một tiếng súng vang lên.
Viên đạn ghim trúng tay cầm dao của cô ta, khiến Chu Huệ Di hét lên đau đớn, đánh rơi vũ khí. Vệ sĩ của ông Edward đã kịp thời xuất hiện, nhắm bắn chính xác.
Chu Huệ Di thất thế, ôm lấy cánh tay bị thương. Phía sau, ba mẹ Diệp Ảnh Quân cũng vừa tới. Thấy con trai mình bị thương nằm dưới đất, họ lập tức chạy đến, hoảng hốt kiểm tra tình trạng và tháo dây trói cho Cố Hạ Phi.
Diệp Ảnh Quân ôm lấy cô, khẽ xoa đầu an ủi. Anh không màng vết thương hay ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ tập trung chấn an cô:
“Phi Phi, em không sao là anh yên tâm rồi. Bây giờ anh hơi mệt... cho anh ôm em ngủ một lát nhé.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại. Cố Hạ Phi hoảng hốt, nức nở lay mạnh người anh:
“Không! Anh không được ngủ! Mau dậy đi, chúng ta còn chưa kết hôn đàng hoàng kia mà... mau tỉnh lại đi!”
Ngay sau đó, các vệ sĩ lập tức đưa Diệp Ảnh Quân đến bệnh viện. Mẹ Diệp nhìn thấy con trai bị thương thì gần như suy sụp. Cố Hạ Phi cũng không kém phần đau lòng. Đám đàn em của Chu Huệ Di đã bị khống chế và được ba Diệp đưa về khu giữ kín của nhà họ Diệp để xử lý. Ông Edward cau mày nhưng vẫn gật đầu để ba Diệp lo liệu.
Cố Hạ Phi cũng được đưa đến bệnh viện trong vòng tay Jayson. Nhìn gương mặt em gái sưng đỏ, Jayson xót xa vô cùng, tự trách vì không thể bảo vệ cô.
Tại bệnh viện, Diệp Ảnh Quân được đưa ngay vào phòng phẫu thuật, còn Cố Hạ Phi. chỉ bị thương phần mặt. đã thiếp đi từ lúc được Jayson bế trên tay.
Một lúc lâu sau, Cố Hạ Phi tỉnh lại. Mở mắt ra, cô thấy cha và anh trai đang ngồi bên. Lập tức, cô hỏi như phản xạ:
“Cha, Ảnh Quân... anh ấy thế nào rồi ạ?”
Câu hỏi lặp lại như lần Diệp Ảnh Quân từng bị tai nạn. Ông Edward không đáp ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng, tay đặt lên vai cô như muốn trấn an.
Cô cảm nhận được điều bất ổn, giọng run run:
“Cha, cha nói đi... anh ấy sao rồi?”
Ông vẫn im lặng. Cuối cùng, Jayson lên tiếng thay cha:
“Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, giờ đang nằm ở phòng hồi sức.”
Nghe xong, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi cố gắng bước xuống giường để đi tìm anh. Dù cha cô ngăn lại, bảo cô cần nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn kiên quyết đi.
Ông Edward lúc này vừa xót vừa giận, nhưng vẫn lên tiếng thử thách con gái:
“Con hãy giữ gìn sức khỏe và cháu của cha trước đã. Nếu con còn muốn ta chấp nhận Diệp Ảnh Quân thì hãy nghe lời.”
Cô gật đầu đồng ý, đợi cha về rồi mới lặng lẽ đi đến phòng của Diệp Ảnh Quân. Khi vào đến nơi, cô thấy ba mẹ Diệp đang ngồi cạnh anh.
Có thể bạn quan tâm
Thấy cô bước vào, họ vui mừng chào đón:
“Phi Phi, con khỏe chưa? Vừa rồi ba mẹ có vào thăm nhưng con đang ngủ say quá nên ba mẹ ở lại với thằng bé.”
Cố Hạ Phi dịu dàng lắc đầu, mỉm cười:
“Con không sao đâu mẹ. Cả đứa bé trong bụng cũng khỏe ạ.”
Nghe vậy, ba mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm. Họ bảo cô ở lại với Diệp Ảnh Quân, còn họ về chuẩn bị một ít canh bổ. Cô lễ phép gật đầu tiễn họ ra ngoài.
Giờ chỉ còn lại hai người. Cô ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay anh, ngắm gương mặt anh khi đang ngủ. Cảnh tượng lúc anh ôm lấy cô đỡ nhát dao của Chu Huệ Di chợt ùa về, khiến cô run rẩy, trái tim đau nhói.
Cô cúi đầu, rúc vào tai anh, khẽ thở một hơi dài. Bất ngờ, một bàn tay xoa nhẹ đầu cô. Cô giật mình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.
Anh mỉm cười yếu ớt:
“Chào em... vợ à.”
Nước mắt cô rơi lã chã, gật đầu nghẹn ngào:
“Ừm... chào anh. Cảm ơn anh đã trở về với mẹ con em. Anh nằm yên nhé, em đi gọi bác sĩ.”
Cô định quay người đi thì bị anh kéo tay giữ lại.
“Em ở lại đi, anh không muốn em rời khỏi anh lúc này...”
Giọng anh khẽ khàng, yếu ớt nhưng đầy ấm áp. Anh kéo nhẹ chăn, ra hiệu cho cô nằm cùng. Cô lắc đầu, ngập ngừng vì sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh.
Diệp Ảnh Quân cười khẽ:
“Không sao đâu... anh chỉ muốn ôm em.”
Cuối cùng, cô cũng đành nằm xuống, nhẹ nhàng tựa vào người anh. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười và cảm nhận hơi ấm của nhau. một khoảnh khắc yên bình sau tất cả những bão giông.
Thời gian trôi qua, Cố Hạ Phi ngủ thiếp trong lòng Diệp Ảnh Quân lúc nào không hay. Có lẽ bởi cảm giác an toàn khi ở bên anh khiến cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Lúc bác sĩ bước vào để kiểm tra, vừa mở cửa đã thấy cảnh hai người đang ôm nhau nằm trên giường. Nhìn thấy Diệp Ảnh Quân mở mắt, bác sĩ định lên tiếng thì anh liền đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng.
Hiểu ý, bác sĩ cùng y tá bước vào thật nhẹ nhàng. Một tay anh vẫn ôm lấy Cố Hạ Phi, tay còn lại để bác sĩ kiểm tra sơ bộ. Sau khi đảm bảo anh hồi phục tốt, bác sĩ chỉ dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng, không quấy rầy thêm.
Khoảng một tuần sau, cả hai cùng xuất viện. Lễ cưới vốn đã lên kế hoạch cũng tạm hoãn lại để anh dưỡng bệnh. So với anh, thương tích của Cố Hạ Phi nhẹ hơn nên suốt thời gian ở viện, cô là người tận tình chăm sóc anh từng chút một, không rời nửa bước.
Về đến nhà, cô vẫn tiếp tục chăm sóc anh chu đáo như khi còn ở bệnh viện. Hai ngày sau, cô về thăm cha, còn Diệp Ảnh Quân ở lại nhà phụ, nghỉ ngơi và đồng thời xử lý công việc.
Tại tầng hầm bí mật trong công ty. một nơi được hợp pháp hóa dưới danh nghĩa kho lưu trữ bảo mật, Diệp Ảnh Quân cho người đưa Chu Huệ Di cùng đám đồng bọn đến giam giữ.



