Trái Tim Lạc Nhịp - Chương 11
Mẹ cô cũng dè dặt hỏi:
“Chị đến đây có chuyện gì sao?”
Mẹ Thiên mỉm cười, giọng điềm đạm:
“Chào chị. Tôi đã biết hết mọi chuyện. Hôm nay đến đây là để xin phép chị… cho tôi đón con dâu và cháu nội về nhà.”
Mẹ Kiều Nhiên ngỡ ngàng:
“Chị… chị có hiểu nhầm gì không? Đứa bé này không phải con của Thiên Khánh, càng không thể là cháu của chị. Con bé lỡ dại… mong chị và Thiên Khánh rộng lượng bỏ qua.”
Vẫn bằng chất giọng nhẹ nhàng, bà Thiên đáp:
“Đúng, đứa bé không phải con Thiên Khánh. Nhưng lại là con của Thiên Khang—con trai cả của tôi, người đang đứng trước mặt chị đây.”
Sau khi nghe bà phân tích mọi chuyện, mẹ Kiều Nhiên bàng hoàng, dường như hiểu ra tất cả sự thật mà con gái mình từng giấu kín.
Bà Thiên chậm rãi nói tiếp:
“Vậy nên hôm nay, tôi muốn xin phép chị, cho con trai tôi chính thức trở thành con rể của chị.”
Mẹ Kiều Nhiên nhìn con gái rồi nhìn sang người phụ nữ đối diện, sau đó nhẹ giọng đáp:
“Thời nay con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó. Nếu con gái tôi thật lòng với con trai chị, tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản.”
Thuyết phục mẹ Kiều Nhiên thành công, giờ chỉ còn đợi quyết định của Kiều Nhiên.
Bà Thiên quay sang cô, ánh mắt đầy hy vọng:
“Kiều Nhiên, con cho Thiên Khang một cơ hội được chăm sóc mẹ con con nhé? Để đứa trẻ có đủ cha và bà nội, để nó được lớn lên trong đầy đủ yêu thương.”
Kiều Nhiên im lặng. Trong lòng vẫn còn một chút do dự.
“Nhưng… con chỉ sợ… Thiên Khánh…”
Có thể bạn quan tâm
Như đoán được tâm tư cô, bà Thiên bật cười:
“Con đừng lo. Thiên Khánh đã đi du học được năm tháng rồi. Mấy hôm trước còn gọi về khoe có bạn gái đẹp như hoa hậu nữa đấy!”
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến cả phòng bật cười. Kiều Nhiên nhìn mẹ mình, thấy bà gật đầu đồng thuận, lòng cô cũng nhẹ đi nhiều phần.
“Con… đồng ý ạ.”
Khi Kiều Nhiên được xuất viện, cô cùng mẹ được Thiên gia đón về nhà. Ban đầu mẹ cô còn chần chừ, nhưng với lời thuyết phục ngọt ngào của bà Thiên—rằng phụ nữ mới sinh cần có mẹ ruột chăm sóc, rằng bà muốn mẹ cô ở đây để cùng san sẻ, và… rằng bà mong mỗi ngày đều được bồng cháu—bà đã không thể từ chối.
Nhưng thực tế khác xa với lời “dụ dỗ”. Mẹ Kiều Nhiên gần như… không có cơ hội bế cháu. Thiên Khang bồng không rời tay, bà nội cũng tranh giành từng phút. Mỗi khi đến lượt, hai mẹ con họ Thiên lại tranh nhau như trẻ nhỏ. Còn Kiều Nhiên, dù là mẹ ruột cũng chỉ biết đứng nhìn mà dở khóc dở cười.
Khi con tròn một tháng tuổi, Thiên Khang cùng Kiều Nhiên đi đăng ký kết hôn để làm giấy khai sinh cho con.
Cô chẳng cần một hôn lễ rình rang, chỉ cần có gia đình ở bên là đủ. Nhưng Thiên Khang thì không nghĩ vậy. Anh nói, đời người chỉ có một lần quan trọng, nhất định phải trang trọng, phải đủ đầy. Và cô, dù ngại ngùng, cũng không thể làm trái lòng anh.
Sáu tháng sau, một hôn lễ lãng mạn được tổ chức trong tiếng vỗ tay chúc mừng của người thân và bạn bè.
Thiên Khánh cũng trở về tham dự. Anh thật lòng chúc phúc cho anh trai và chị dâu, rồi… tiếp tục tham gia cuộc chiến giành cháu với mẹ mình. Kiều Nhiên một lần nữa chỉ biết cười bất lực.
Trên lễ đường, khi cả hai trao nhẫn cưới, Kiều Nhiên khẽ nhón chân, đặt lên môi Thiên Khang một nụ hôn dịu dàng trong tiếng hò reo vang dội của quan khách.
“Em cảm ơn anh, vì đã không quay lưng với em vào giây phút quan trọng nhất… cảm ơn vì bốn năm trước đã cứu em.”
Thiên Khang đáp lại bằng một nụ hôn sâu, trọn vẹn, rồi nhẹ giọng bên tai cô:
“Anh cảm ơn em… vì đã từng nhầm anh là Thiên Khánh. Nhờ vậy, chúng ta mới có cơ hội gặp lại.”
Một sự nhầm lẫn… dẫn lối cho một tình yêu chân thành.