Vũ Khúc Lục Yêu - Chương 14
Có những cuộc đời phải trải qua nỗi đau khôn cùng mới hiểu được giá trị của hạnh phúc. Có những người từng bước ra từ bóng tối, bị vùi dập bởi bất công, bị phản bội bởi người thân, nhưng vẫn kiên cường mà sống, mà bước tiếp, rồi từng bước đổi lấy ánh sáng cho chính mình.
Vạn Ninh – một câu chuyện bắt đầu bằng hận thù, oan khuất và trùng sinh – nhưng lại kết thúc bằng tự do, hạnh phúc và yêu thương.
Du Tĩnh Nguyệt, từ một thứ nữ không được thừa nhận, từng bị chà đạp bởi định kiến và bị đẩy vào cái chết, đã trở lại với đôi mắt mở to nhìn rõ mọi âm mưu, với đôi tay không còn yếu mềm mà biết nắm lấy vận mệnh của chính mình.
Kiếp này, cô không chọn sống trong sự bảo bọc tạm bợ của Phùng Di Nương – người chỉ biết dạy cô cách lấy lòng đàn ông, để rồi chính tay đẩy cô xuống vực sâu. Tĩnh Nguyệt đã chọn đi con đường ngược lại – con đường của lý trí, của lạnh lùng, của kỷ luật – nhưng cũng là con đường dẫn cô đến bản lĩnh, đến tri thức, đến vị trí mà không một ai có thể xem thường.
Dưới sự dẫn dắt nghiêm khắc nhưng âm thầm bao bọc của Thương Uyển Khanh – đại phu nhân phủ Du – Du Tĩnh Nguyệt đã học được cách làm chủ một gia tộc, một cơ nghiệp, và sau cùng, là làm chủ chính trái tim mình.
Từ một thiếu nữ bị ép múa vũ khúc từng bị xem là biểu tượng của quốc gia sụp đổ, Tĩnh Nguyệt từng bước xóa bỏ định kiến, không chỉ chứng minh sự vô tội của mình mà còn phơi bày ra ánh sáng những kẻ từng dẫm đạp lên cô để tiến thân – từ cha ruột, đến người chị cùng cha khác mẹ, đến Phùng Di Nương.
Và khi mọi thứ đã sáng tỏ, khi Phùng Di Nương và Du Mị Nhi – những người gieo thù chuốc oán – cũng tự thiêu trong ngọn lửa của chính lòng tham và thù hận, thì phủ Du không còn là nơi để Tĩnh Nguyệt quay đầu nữa. Cô bước ra khỏi nơi từng gọi là “gia đình”, rời đi trong ánh sáng, không phải để trả thù, mà để sống một cuộc đời xứng đáng hơn.
Cô đã từng yêu, từng tổn thương, từng chết đi và được sống lại – để hiểu rằng, tình yêu thực sự không đến từ sự hào nhoáng bên ngoài, không đến từ những điệu múa uốn lượn hay những lời hoa mỹ. Nó chỉ đến khi hai trái tim đủ chân thành, đủ thấu hiểu và đủ hy sinh vì nhau.
Tạ Lăng Phong – vị Hầu gia từng được gọi là Tu La nơi chiến trường – chính là người đàn ông như thế. Chàng từng hiểu lầm Tĩnh Nguyệt, từng khinh thường cô vì một vũ điệu, nhưng khi biết được sự thật, chàng không chỉ dang tay bảo vệ danh tiếng cho cô, mà còn dùng cả một đời để chuộc lại lỗi lầm.
Chàng là người đã quỳ ba nghìn bậc thang dưới chùa, dập đầu đến rớm máu, chỉ để cầu xin Phật tổ cho nàng được một cơ hội tái sinh. Cầu nguyện đó, lòng thành đó – cuối cùng đã cảm động cả trời đất.
Và khi gặp lại nhau trong kiếp này, dù chàng không nhớ chuyện kiếp trước, thì trái tim vẫn rung động khi đối diện với Tĩnh Nguyệt – vì yêu, chưa bao giờ bị xóa nhòa.
Có thể bạn quan tâm
Họ nên duyên. Một đám cưới long trọng nhưng không phô trương, đủ để thấy người con gái từng bị gọi là “thứ nữ”, từng là trò cười trong các buổi tiệc tụ hội, giờ đã trở thành chủ mẫu của phủ Hầu – được yêu thương, được tôn trọng và được sống cuộc đời như mình mong muốn.
Còn phu nhân Thương Uyển Khanh – người phụ nữ cả đời chỉ lặng lẽ sống trong góc khuất phủ Du, từng bị gọi là “đá lạnh không biết tranh giành” – cuối cùng cũng bước ra khỏi chiếc lồng vàng, tay cầm thanh bảo kiếm năm xưa, dứt khoát ly hôn, cắt đứt cả với nhà mẹ để tự do sống đời của chính mình.
Người từng yêu say đắm một vị tướng quân – người sau này đã trở thành Chiêu Lạc đại sư – nhưng định mệnh trớ trêu khiến hai người chia đôi đường. Dù là sinh ly hay tử biệt, họ vẫn chấp nhận giữ lại cho nhau một phần trân trọng. Mỗi năm, người vẫn nhận một cành hoa mai tươi từ vị sư áo xám ấy – như một lời nhắn rằng: Ta vẫn nhớ.
Một câu chuyện khép lại không bằng một tiếng sấm vang, mà bằng ánh trăng thanh và nụ cười an yên của người phụ nữ từng trải.
Đoạn kết của “Vạn Ninh” không đơn thuần là một kết cục viên mãn cho nữ chính, mà là một lời khẳng định:
Phụ nữ, có thể bị lừa dối, có thể bị tổn thương, nhưng chỉ cần họ đủ bản lĩnh, đủ yêu thương chính mình – họ có thể đứng dậy từ bất cứ nơi tối tăm nào.
Du Tĩnh Nguyệt đã làm được điều ấy.
Và tôi tin, bạn cũng có thể.