Yêu Em Từ Năm Mười Bảy - Chương 03
Một tiếng động lớn vang lên từ phòng bên cạnh.
Theo tiếng gọi lớn của Lâm San, điện thoại tôi bất chợt vang lên.
Là số của Giang Chi Hoài.
Tôi không nghe máy.
Ngay sau đó, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Nội dung hiển thị trực tiếp trên màn hình:
“Hứa Thức Sơ, cho cô ba phút, ra đây.”
Thẩm Vọng Tân mím môi, nhếch môi cười lạnh.
“Anh ta cũng sốt ruột thật đấy.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Vọng Tân đã bất ngờ đứng dậy, tháo đồng hồ, cởi nhẹ cổ áo.
Tôi sững người, lắp bắp: “Anh… Anh…”
Ngay lập tức, hương tùng mát lạnh đặc trưng của anh ùa đến, bao phủ lấy tôi.
“Hứa tiểu thư, là em mời trước. Nếu tôi từ chối thì thật không phải phép.”
Tim tôi đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi của anh.
“Em sẽ… phát ra âm thanh không?” Anh hỏi.
“Gì cơ?”
Tôi nhỏ giọng lắp bắp.
Thẩm Vọng Tân bật cười khẽ: “Âm thanh của em, dễ nghe hơn của cô ta nhiều.”
Tôi bỗng hiểu ẩn ý trong lời anh, khẽ cất giọng: “A —”
Âm thanh ngập ngừng, đầy ngượng ngùng, lại khiến Thẩm Vọng Tân bật cười thành tiếng.
Trong nụ cười ấy mang theo vẻ hài lòng, như thể đang ngợi khen tôi làm rất tốt.
Đột nhiên, giọng nói giận dữ của Giang Chi Hoài vang lên từ phòng bên cạnh:
“Hứa Thức Sơ, nhận điện thoại!”
Thẩm Vọng Tân cong môi cười nhạt, nhấc điện thoại của tôi lên và bình thản nói:
“Cô ấy đang tắm.”
Một khoảng im lặng kéo dài như cả thế kỷ.
Rồi đầu dây bên kia vang lên tiếng Giang Chi Hoài: “Thẩm Huyền?”
“Đúng vậy.”
Giang Chi Hoài cười khẩy: “Nếu không muốn sống, tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn.”
Thẩm Vọng Tân khẽ vén mái tóc rối trên trán tôi, bật cười:
“Khẩu khí không nhỏ. Hy vọng hành động của cậu cũng nhanh như lúc bị tước vũ khí.”
Có thể bạn quan tâm
Phòng bên kia bỗng vang lên tiếng vật dụng bị ném mạnh vào tường, sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Lúc này, tôi mới ngơ ngác nhận ra chuyện vừa xảy ra, vội lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
“Tôi hơi mệt, đi ngủ trước đây…”
Nói xong tôi lập tức lăn vào phía trong giường, không dám nhìn anh thêm.
Không khí ấm áp mơ hồ ban nãy cũng nhanh chóng tan biến.
Thẩm Vọng Tân lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chăn nệm mềm mại, không biết đang nghĩ gì.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim vẫn đập mạnh không ngừng.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Thẩm Vọng Tân.
Khi đó, tôi vẫn còn đang theo đuổi Giang Chi Hoài.
Trường tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ, tôi tham gia một điệu múa cổ điển.
Thẩm Vọng Tân khi ấy bị Giang Chi Hoài kéo đến xem, ngồi ngay hàng ghế đầu tiên.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người tôi.
Anh là người vô cùng lạnh lùng, xa cách.
Sau đó, vì đi theo Giang Chi Hoài, tôi có gặp anh thêm vài lần, nhưng tổng cộng nói với nhau không quá mấy câu.
Ai mà ngờ được, sau này chúng tôi lại có ngày nằm chung trên một chiếc giường.
Tôi thở dài.
“Không ngủ được sao?”
Giọng Thẩm Vọng Tân vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi mở choàng mắt.
Anh đang ngồi cạnh đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của anh.
Giống hệt hình ảnh anh năm đó, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Tôi siết chặt chăn, khẽ hỏi:
“Thẩm tiên sinh, sao anh lại chọn tôi?”
“Sao lại không thể là em?”
Đôi mắt anh hạ xuống, ánh nhìn bình thản rơi trên người tôi:
“Với tôi mà nói, ai cũng như ai. Là người quen thì càng thuận tiện.”
“Ồ…” Tôi gãi đầu, ngập ngừng nói: “Chỉ là cảm thấy, đời người thật sự… khó lường quá.”
Khóe môi Thẩm Vọng Tân khẽ nhếch: “Không ngờ là chúng ta lại kết hôn?”
“Ừm.”