Tóm tắt
Tôi lớn lên trong Lâm gia, là con gái người giúp việc, luôn ở cạnh Lâm Thừa Hạo từ nhỏ. Suốt hai mươi năm, tôi âm thầm yêu anh, cố gắng thay đổi bản thân để trở nên xứng đáng với anh – người luôn lạnh lùng, xa cách, nhưng cũng là ký ức tuổi thơ ấm áp nhất đời tôi.
Tôi từng nghĩ mình hiểu anh, rằng sự dịu dàng thỉnh thoảng anh để lộ chính là tình cảm đặc biệt dành cho tôi. Nhưng rồi, tôi thấy anh nhìn Giang Thừa Phong – người bạn thân – với ánh mắt đặc biệt hơn tất cả. Tôi từng chứng kiến những lần anh ghen tuông, đau lòng, và cũng từng nghe thấy anh lẩm bẩm lời tỏ tình trong mơ. Nhưng tình yêu ấy mãi mãi không thể nói thành lời.
Tôi cố chấp ở lại bên anh, cho đến khi Nhã Uyển – bạn thời thơ ấu của anh – xuất hiện. Cô ta khôn khéo, sắc sảo, nhanh chóng chiếm được lòng tin của gia đình anh, thậm chí còn chụp lại khoảnh khắc anh hôn tôi lúc say để đe dọa tôi. Vì muốn bảo vệ anh, tôi chấp nhận im lặng, để rồi phải tận mắt nhìn anh và cô ta tiến gần đến lễ đính hôn.
Tôi đau lòng rời khỏi Lâm gia, xin vào làm việc tại công ty của Giang Thừa Phong, cũng là người luôn âm thầm quan tâm và bảo vệ tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi phát hiện mình lại bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn, khi Nhã Uyển và Dịch Phàm – người tình cũ của cô ta – cấu kết để lợi dụng Lâm gia. Tôi từng bước điều tra, thu thập bằng chứng, và suýt mất mạng khi Dịch Phàm truy sát.
Ngay giây phút tôi tưởng rằng mình sẽ chết, Lâm Thừa Hạo đã liều mình lao xe chắn trước để cứu tôi. Anh bị thương nặng, hôn mê nhiều ngày. Chính lúc đó, tôi mới hiểu tình cảm thật sự mà anh dành cho tôi – một tình yêu lặng thầm, day dứt, mang theo đầy những cố gắng bảo vệ từ trong bóng tối.
Khi anh tỉnh lại, chúng tôi cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói với nhau về tình cảm mà cả hai từng giấu kín. Sau tất cả hiểu lầm, tổn thương, ghen tuông và chờ đợi, anh không còn là người chỉ biết im lặng nữa, và tôi – cũng không còn là cô gái chỉ biết cam chịu.
Chúng tôi bước vào một tình yêu muộn màng, nhưng là sự khởi đầu thực sự – của những tháng năm chân thành, bình đẳng, và trọn vẹn.