Tóm tắt
Nhân vật chính Hàn Tịch Vân vừa tốt nghiệp đại học thì mẹ bệnh nặng. Anh trai viện cớ “sự nghiệp đang thăng tiến” để thoái thác trách nhiệm, ép cô nghỉ việc ở nhà chăm mẹ. Ban đầu anh vẫn gửi tiền viện phí, nhưng chỉ được nửa năm. Suốt hai năm sau, anh hoàn toàn ngừng chu cấp, để mọi chi phí chữa bệnh và sinh hoạt đổ dồn lên vai Tịch Vân.
Trong thời gian đó, Tịch Vân nỗ lực tìm việc lặt vặt để trang trải, nhưng liên tục bị mẹ xúc phạm, đổ lỗi, kiểm soát đến mức không được đi làm. Dù cô làm mọi việc trong nhà, mẹ vẫn mắng chửi, hắt đồ ăn, thậm chí ném đồ vào người cô. Anh trai thì coi thường, chê bai, không đưa tiền nhưng lại luôn trách nhiệm ngược về phía cô.
Đến một ngày, bị dồn đến đường cùng, Tịch Vân quyết định bỏ nhà đi Nam Thành tìm cuộc sống mới. Trên đường đi, mẹ và anh vẫn liên tục trách móc, đổ tội, gọi cô là vô ơn. Nhưng tại nơi mới, cô được bạn bè chào đón, giúp đỡ, và từ từ gây dựng lại cuộc sống bằng công việc bán hàng.
Khi Tết đến, gia đình gây áp lực bắt cô về, nhưng cô từ chối. Sau một cuộc cãi vã lớn giữa mẹ và anh trai — do anh từ chối làm việc nhà vì bận chơi game — mẹ bị ngã và phải nhập viện. Dù mọi lỗi rõ ràng thuộc về anh, mẹ vẫn bênh con trai, tiếp tục trách móc Tịch Vân.
Cậu của Tịch Vân gọi bảo mẹ nguy kịch, Tịch Vân lập tức trở về. Nhưng mẹ vẫn một mực thiên vị anh trai, thậm chí sợ hãi khi nhìn Tịch Vân vì nghĩ cô cay nghiệt như những gì bà luôn tưởng tượng. Sau khi ra viện, Tịch Vân chuyển nửa viện phí rồi quay lại Nam Thành.
Khoảng nửa năm sau, một đêm mẹ bất ngờ gọi xin lỗi và hỏi cô có thể về không. Tịch Vân từ chối vì hôm sau phải đi làm. Đó là cuộc gọi cuối cùng: mẹ qua đời trong đêm, ba ngày sau mới được phát hiện.
Anh trai lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm lên Tịch Vân, nhưng cô phản bác thẳng rằng người phải xấu hổ là anh — người luôn tránh né nghĩa vụ. Sau tang lễ, cô trở về Nam Thành sống tiếp cuộc đời của riêng mình, không còn quay lại quê nhiều năm. Anh trai tiếp tục lợi dụng cô, thường xuyên mượn tiền, nhưng lần nào cô cũng từ chối. Đến khi anh thất nghiệp, nợ nần, vẫn cầu cứu cô, và lần ấy cô dứt khoát khép lại mọi dây dưa.
Cuối cùng, Tịch Vân tự đứng dậy, sống cuộc đời độc lập và bình yên — thoát khỏi những năm tháng áp lực, gánh nặng và tổn thương từ chính gia đình mình.