Âm Mưu Chiếm Đoạt - Chương 07
Chu Minh lập tức sầm mặt, lớn tiếng quát:
“Ai cho mày gọi vậy? Tránh ra!”
Dương Dương hoảng sợ bật khóc, tiếng nức nở vang lên giữa sân. Chu Minh chẳng buồn an ủi, quay người rảo bước về phía tôi:
“Vân Tịnh, em nói đúng. Thằng bé này thật sự rất phiền phức.”
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp. Cúi xuống, tôi thì thầm với Đông Đông:
“Lần sau cô lại đến thăm con nhé.”
Cô bé chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa. Tôi giả vờ nói cần đi vệ sinh, rồi lặng lẽ ra ngoài, gửi tin nhắn cho Lưu Chí, bảo anh ta rút lui ngay.
Tôi không về thẳng xe mà đi vòng ra cổng bên, nơi tôi thấy Vu Trân đang nằm bẹp dưới đất, người bê bết máu, thở yếu ớt.
Tôi ngồi xổm xuống, bịt mũi đầy vẻ e ngại:
“Ôi, cô Vu… cô sao rồi? Nhìn thảm thật đấy.”
Vu Trân mở mắt, trừng trừng nhìn tôi, giọng khàn khàn, đầy căm hận:
“Là cô… chắc chắn là cô…”
Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội:
“Cô đang nói gì thế? Tôi là đang muốn giúp cô mà.”
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ bẫng:
“Chu Minh rất yêu tôi, biết tôi buồn nên hẹn tôi đến đây. Còn bảo rằng hôm nay sẽ có chuyện vui để xem… và đúng là không làm em thất vọng.”
Vu Trân toàn thân run rẩy, hét lên:
“Không thể nào!”
Tôi nhún vai:
“Không có gì là không thể cả. Anh ấy nói chính cô là người mặt dày bám theo, gây ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình chúng tôi. Cũng vì thế, anh ấy muốn cho cô một bài học để cô biết rằng… chen chân vào nhà người khác không dễ gì đâu.”
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng gào thảm thiết phía sau.
Về lại xe, tôi ngồi quan sát từ xa. Một lúc sau, Chu Minh gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Tôi đáp nhẹ nhàng:
Có thể bạn quan tâm
“Em thấy hơi chóng mặt nên ra xe ngồi trước rồi.”
“Chóng mặt à? Em chờ một lát, anh ra ngay.”
Giọng anh ta đầy lo lắng. Quả nhiên, vài phút sau, anh ta vội vã bước ra. Nhưng vừa ra khỏi cửa, anh ta đã đụng phải Vu Trân đang loạng choạng đứng dậy.
Cô ta túm lấy áo anh ta, miệng lắp bắp điều gì đó. Hai người lời qua tiếng lại vài câu, Chu Minh nhanh chóng mất kiên nhẫn, gạt mạnh tay cô ta ra khiến cô ngã xuống đất.
Mặt anh ta lộ rõ sự chán ghét. Nhưng Vu Trân lúc này đã mất hết lý trí. Cô ta nhặt một viên đá gần đó, lao tới như người điên.
Chu Minh không kịp phản ứng, bị cô ta đẩy ngã, viên đá liên tục giáng xuống đầu. Máu văng tung tóe, khung cảnh kinh hoàng đến nghẹt thở.
Anh ta vùng vẫy vài lần, rồi nằm yên. Vu Trân vẫn tiếp tục ra tay, miệng gào lên:
“Anh chết đi! Chết đi!”
Tôi lập tức gọi cảnh sát. Đợi đến khi còi hú vang lên, tôi mới từ từ bước xuống xe, giả vờ hoảng loạn chạy tới:
“Chu Minh! Anh làm sao vậy?!”
Vu Trân ngẩng đầu, ánh mắt hoang dại. Cô ta cầm viên đá dính máu, lao về phía tôi. Nhưng chưa kịp đến gần, cảnh sát đã ập tới, khống chế cô ta ngay tại chỗ.
Chu Minh. đã chết.
Tại nhà xác, tôi quỳ cạnh thi thể biến dạng của anh ta, khóc rưng rức, còn mẹ chồng thì ngất lên ngất xuống vì sốc. Vu Trân bị bắt giam, và sau đó lãnh án tử hình vì tội cố ý giết người.
Ngay trong đêm biết phán quyết, tôi thu dọn hành lý, dọn về quê. Mẹ chồng quỳ sụp xuống, gào khóc, gọi tôi là con dâu, cầu xin tôi ở lại. Tôi không đáp, chỉ gọi bạn thân tới giúp chuyển đồ.
Trước khi đóng cửa lần cuối, tôi quay lại nhìn căn nhà từng là mồ chôn cảm xúc, thấy bà ta đang nằm vật dưới nền, khóc không thành tiếng. Nhưng tôi không dừng lại.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, tôi quay trở lại trại trẻ mồ côi. không còn vì đối đầu, mà là vì một quyết định xuất phát từ lòng mình.
Tôi nhận ra mình thật sự quý mến cô bé nhỏ ấy. Đông Đông ngoan ngoãn, lễ phép, đôi mắt long lanh như ngọn đèn nhỏ thắp sáng tâm hồn đã từng u ám của tôi.
Tôi nắm tay Đông Đông, dẫn con bé bước vào căn nhà mới. Cô bé nhìn quanh, nét mặt rạng rỡ. Tôi ngồi xuống, vuốt mái tóc mềm mại của con:
“Đông Đông, từ nay con có nhà rồi. Đây chính là tổ ấm của con.”
Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh, rồi dang tay ôm chầm lấy tôi.